Lâm Ỷ Miên trực tiếp gọi đi.
Hứa Nguyệt Lượng nhận điện thoại, chưa kịp nói lời nào đã thấy vui vẻ.
Nghe thấy tiếng cười của nàng, trong lòng Lâm Ỷ Miên cảm thấy thoải mái, vì thế ngữ khí nói chuyện mềm càng thêm mềm, gần như giống với Hứa Nguyệt Lượng.
"Em có chuyện gì cao hứng sao?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Hahaha, bác sĩ Lâm, chị lại gọi cho tôi a~~"
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên nói, “Có quấy rầy đến công việc của em không?”
“Không có, tôi đang nghỉ ngơi.” Hứa Nguyệt Lượng lẩm bẩm, “Lát nữa buổi phỏng vấn mới bắt đầu, tôi đang nấu mì, mì sốt cà chua trứng và thịt gà vụn, có ngon không ~~~”
Lâm Ỷ Miên: "Ngon."
Hứa Nguyệt Lượng: "Bác sĩ Lâm, ở nhà một mình có nhàm chán không ~~"
Lâm Ỷ Miên: "...!nhàm chán."
Hứa Nguyệt Lượng: "Chẳng trách gọi cho tôi còn xem tôi live, bất quá nếu chị không thoải mái, hai ngày này đừng chạy lung tung, ở nhà dưỡng đi."
Nghe động tĩnh leng keng ở đầu dây bên kia, Lâm Ỷ Miên mỉm cười, chấp nhận an bài của Hứa lão sư: "Được."
Hứa Nguyệt Lượng: "Hehehe ~"
Lâm Ỷ Miên hỏi, "Tim miễn phí em nói ở đâu?"
"A..." Giọng Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên hoảng hốt, "Tôi, tôi chỉ đùa thôi, thật sự không muốn quà của chị..."
Lâm Ỷ Miên: "Không phải miễn phí sao?"
“Có có có.” Hứa Nguyệt Lượng nói, “Vậy lần sau xem live chị chú ý xem một chút.
Có một nút quà tặng ở góc dưới bên phải, bấm vào cột ngang, tim miễn phí ở cuối, là cấp theo thời gian xem live, xem càng lâu sẽ được cấp càng nhiều, nhưng hạn sử dụng chỉ có bảy ngày, hết hạn sẽ tự động trừ."
Lâm Ỷ Miên: "Được."
Hứa Nguyệt Lượng tắt lửa một tiếng thanh thúy: "Bác sĩ Lâm có thể xem ở các kênh khác, Orange có danh mục khoa học phổ thông, chị có thể xem bằng cách kéo xuống trang chủ, không có danh mục nào khác, nhưng có nội dung phong phú, khoa học tự nhiên, khoa học xã hội nhân văn, hẳn là chị tương đối thích."
Lâm Ỷ Miên nở nụ cười: "Không, tôi chỉ thích xem nhảy thôi."
Hứa Nguyệt Lượng: "..."
Hứa Nguyệt Lượng hoang mang rối loạn: "Vậy lát nữa tôi sẽ đẩy cho chị vài người nhảy rất giỏi, họ đều rất chuyên nghiệp."
Lâm Ỷ Miên không hiểu, cho dù cô là kim chủ hay là bằng hữu thực sự của nàng, nàng đề thích đẩy cô ra ngoài.
Giống như khi có một người hoàn toàn đổ dồn sự chú ý vào nàng, nàng sẽ lo lắng bất an.
Cho nàng một ít trong số nhiều lượt thích, nàng sẽ thỏa mãn.
Sau vài phút giới thiệu các streamer khác, Hứa Nguyệt Lượng cũng đã làm tốt.
Nàng chụp ảnh, gửi lên WeChat cho Lâm Ỷ Miên.
Sợi mì mềm mịn, lớp trên bề mặt tươi sáng, trông rất ngon.
Lâm Ỷ Miên đứng lên: "Tôi cũng làm một bát mì vậy."
Hứa Nguyệt Lượng vội vàng nói: "Được được, vậy tôi cúp máy trước nha~"
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên trả lời, sau đó dừng một chút, nói, “Chờ một chút.”
Hứa Nguyệt Lượng nhét đầy thức ăn vào miệng, mơ hồ nói: "Hả?"
Lâm Ỷ Miên: "Tôi thích xem live của em hơn."
Lâm Ỷ Miên tăng thêm ngữ khí, cường điệu gằn từng chữ, "Live của em."
Hứa Nguyệt Lượng sững sờ, Lâm Ỷ Miên nói: "Ăn nhanh đi, tối nay còn live."
Cúp điện thoại, Hứa Nguyệt Lượng nhét một ngụm mì vào miệng, dùng sức nhai, cảm thấy dạ dày và tim đều tràn đầy ấm áp.
Cơm nước xong, nàng kết nối với phóng viên trang web để phỏng vấn video, phóng viên hỏi một câu hỏi phổ biến: "Nhiều người thích cô như vậy, cô cảm thấy thế nào?"
Đó là một câu hỏi hay, nhưng Hứa Nguyệt Lượng suy nghĩ hồi lâu.
Một lúc lâu sau, nàng mới nhìn lên camera, nghiêm túc nói: "Thực ra phản ứng đầu tiên là hoảng sợ, không cảm thấy mình xứng đáng được nhiều người thích như vậy, còn rất sợ chính mình không đạt được kỳ vọng của mọi người."
"Tôi thà không có kinh hỉ còn hơn làm mọi người thất vọng."
"Nhưng mà..." nàng mỉm cười, lên tinh thần, nghịch ngợm mà nghiêng đầu, "Vì mọi người tới cũng tới rồi, tôi sẽ nỗ lực! Sẽ cố gắng hết sức mình!"
"Tôi hy vọng mọi người có thể thích tôi nhiều thêm một giây, nhiều thêm một phút, nhiều thêm một ngày!"
Buổi tối live rất đúng giờ, vì có đủ thời gian để nghỉ ngơi nên Hứa Nguyệt Lượng đã thay đổi tạo hình, tận lực mang đến cho mọi người một trải nghiệm mới mẻ.
Buổi sáng đám fans xưng mẹ và bạn gái tiến vào ồn ào vẫn còn đó, ngay khi bắt đầu live liền chạy tới, đầy miệng xưng hô thân mật, khi nhìn thấy nàng thay đổi tạo hình liền a a a a một mảnh khen ngợi.
Thực sự được khen từ đầu đến chân, Hứa Nguyệt Lượng có chút ngượng ngùng.
Nàng đứng lên, vì mọi người thích nên nàng xoay hai vòng để mọi người đánh giá.
"Ngọa tào!" Hoàng Tiểu Nghệ vỗ đùi hét lên, "Nguyệt Lượng quá đáng yêu a!! Ai có thể chịu được chứ!!!"
Lâm Ỷ Miên liếc nhìn đậu phộng bị nàng làm cho chấn động: "Không chịu được? Buổi live mới bắt đầu được hai phút."
“Tớ không thể diễn tả được cảm giác này a.” Hoàng Tiểu Nghệ cau mày suy nghĩ một hồi, “Cô ấy là kiểu… rất đáng yêu, đặc biệt đáng yêu, đáng yêu một cách kỳ diệu…"
"Cậu cảm thấy là cô ấy giả vờ đáng yêu đi? Cô ấy đột nhiên bộc lộ tính tình, kiểu đáng yêu này sao có thể là giả vờ được."
"Cậu cảm thấy cô ấy là tự nhiên đáng yêu đi? Cô ấy sẽ đột nhiên nháy mắt, vặn vẹo thân thể, làm cho cậu cảm thấy a a a a!.là cô ấy cố ý đi, cô ấy chính là muốn cho tớ yêu cô ấy!"
"Sau đó...!cậu đã yêu cô ấy."
Hoàng Tiểu Nghệ ném que thịt trong tay vào thùng rác, lắc đầu: "Thật là cực phẩm a."
Tầm mắt Lâm Ỷ Miên trở lại phía trước, live của Hứa Nguyệt Lượng được cô chiếu trên màn hình lớn, nhất cử nhất động đều hiện ra.
“Cậu cảm thấy em ấy cố tình làm vậy với tớ sao?” Lâm Ỷ Miên hỏi.
"À cái này..." Hoàng Tiểu Nghệ suy nghĩ một chút, "Theo hồi ức của tớ, khi Nguyệt Lượng hòa hợp với chúng ta thì rất tự nhiên, không có loại cố tình như vậy..."
Lâm Ỷ Miên bóp coca trong tay, lon đồ uống bị biến dạng.
Hoàng Tiểu Nghệ nhanh chóng kéo lại: "Nhưng tớ chỉ gặp cô ấy một lần, cũng là lần đầu tiên gặp mặt, lại còn có bốn người.
Có khác gì đâu, vẫn là phải xem hai người ở một mình là cái dạng gì, cậu cũng không nói thì làm sao tớ biết được?"
Nàng đến chính là vì chuyện này.
Hứa Nguyệt Lượng đã ở nhà Lâm Ỷ Miên chiếu cố suốt hai ngày, Hoàng Tiểu Nghệ rất hứng thú.
Nhưng qua điện thoại Lâm Ỷ Miên không nói gì, chỉ đề cập đến chuyện ăn uống, xong rồi tới tìm Lâm Ỷ Miên nói chuyện.
Này không phải là vừa vào cửa, buổi live liền bắt đầu sao.
“Tớ sẽ nói cho cậu… một ít.” Lâm Ỷ Miên đặt đồ uống xuống, đan ngón tay vào nhau, “Em ấy hầu tạ tớ ăn cơm, gắp đồ ăn vào muỗng của tớ.”
Hoàng Tiểu Nghệ: "Oa ~"
Lâm Ỷ Miên: "Em ấy sợ tớ bị sốt, cho nên đã dùng đầu để đo nhiệt độ của tớ."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Ngọa tào."
Lâm Ỷ Miên: "Em gái tớ đột nhiên chạy đến, em ấy hợp tác diễn với tớ, còn gọi tớ là Lâm Miên Miên..."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Tại sao tớ phải vội vàng chạy tới đây ăn cơm chó thế này a?"
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, hai người cứ như vậy xem live của Hứa Nguyệt Lượng, tán gẫu về Hứa Nguyệt Lượng.
Lâm Ỷ Miên nhàn nhạt nói, Hoàng Tiểu Nghệ nghe đến kích thích.
Trong miệng đều sắp kêu lên ngọa tào, hai tay chuẩn bị đánh vào đùi.
Nàng bị kích động như vậy, thậm chí lúc cao hứng còn nhảy từ trên sô pha tới chính giữa phòng khách, chỉ vào Hứa Nguyệt Lượng trên màn hình lớn mà nhảy mấy cái, miệng thì pla pla, mặc kệ phân tích thế nào hai người họ đều là tình đầu ý hợp.
Lâm Ỷ Miên thực sự thích nhìn thấy nàng như thế này, ngày thường cảm thấy nàng ồn ào, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy náo nhiệt.
Cho nên nói chuyện với nhau càng nhiều, cho đến khi đồng hồ chỉ đến mười một giờ, Hứa Nguyệt Lượng sắp dừng live.
“À, đúng vậy.” Lâm Ỷ Miên lấy điện thoại, “Phải tặng tim cho Nguyệt Lượng.”
Hoàng Tiểu Nghệ: "Tim gì, Lâm Ỷ Miên cậu bán manh gì sao???"
“Tim.” Lâm Ỷ Miên nhấp vào nút quà tặng ở góc dưới bên phải, nhấn lâu để gửi chung, “Thứ này được gọi là tim.”
Hoàng Tiểu Nghệ nhìn màn hình: "Tim..."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Cái này bao nhiêu?"
Hoàng Tiểu Nghệ: "Đêm nay chúng ta lại phải đến đồn cảnh sát sao?"
Lâm Ỷ Miên đều gửi đi tất cả tim trong tài khoản của mình: "Miễn phí".
Hoàng Tiểu Nghệ: "Miễn phí??"
Lâm Ỷ Miên: "Ừm, đây là tài khoản của tớ, Nguyệt Lượng nhận ra tài khoản của tớ."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Lúc không quen biết, tặng người ta đến nỗi app chống lừa đảo báo nguy, cảnh sát đều đến cửa.
Lúc nhận thức lại chỉ cho người ta đồ miễn phí???"
Lâm Ỷ Miên nhướng mày, nói, "Em ấy thích."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Aiz, ai lại thích đồ miễn phí của người khác a, thật là, chính là cậu..."
Còn chưa nói dứt lời, nàng đã nghe thấy Hứa Nguyệt Lượng trên màn hình nói với camera: "Cảm ơn Mộc Mộc đã cho tôi 39 tim, cảm ơn Mộc Mộc