Đêm nay Hứa Nguyệt Lượng ngủ rất ngon lại ngọt, khi tỉnh dậy, căn phòng rất tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt vào từ những kẽ hở trên rèm cửa.
Nàng muốn vươn vai, bàn tay chạm vào thân thể mềm mại.
Nàng muốn ngáp, nhưng tiếng chuông cảnh báo trong đầu vang lên, đột nhiên đưa tay lên che miệng.
Nàng quay đầu nhìn người bên cạnh, Lâm Ỷ Miên đang nằm nghiêng, hướng về phía nàng, trầm tĩnh như một bức tranh sơn thủy.
Ký ức trong đầu bắt đầu thức tỉnh, mắt Hứa Nguyệt Lượng càng ngày càng lớn, trên mặt càng ngày càng đỏ.
Cơn nóng hừng hực trào ra từ cơ thể nàng, giống như một ngọn núi lửa ngủ yên đột nhiên phun trào.
Hứa Nguyệt Lượng thực sự không thể tin mình có thể làm ra chuyện như vậy.
Nhưng khi nghĩ đến những lời ôn nhu mà Lâm Ỷ Miên nói với nàng đêm qua, nàng không khỏi bắt đầu khen ngợi dũng cảm của chính mình.
Ít nhất, cuối cùng nàng cũng đã nói một ít suy nghĩ thực sự trong nội tâm mình với Lâm Ỷ Miên, tùy ý cô lựa chọn hay bình phẩm.
Lâm Ỷ Miên nằm trước mặt nàng, thở đều, tư thế tự do lại an ổn.
Mái tóc dài phủ đến nửa vai, xõa xuống khiến da thịt của cô như một viên ngọc lóe sáng.
Cô ở đây, vẫn chưa rời đi.
Cô chấp nhận phần này của Hứa Nguyệt Lượng, giống như yêu thích nàng...!như trước.
Không, yêu thích kia là được Hứa Nguyệt Lượng phóng đại.
Nàng thực sự không nghĩ tới mình lại đáng được Lâm Ỷ Miên yêu thích đến vậy, đáng giá với bao dung cùng nhẫn nại của Lâm Ỷ Miên đến vậy.
Vưu Vi Vi nói: “Có lẽ Lâm Ỷ Miên đối với cậu là thật lòng."
Hứa Nguyệt Lượng thực sự muốn nói với nàng ấy là nàng ấy đã đoán đúng, từ "có lẽ" có thể được loại trừ.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyệt Lượng lại muốn khóc.
Nhưng hiện tại tình thế cấp bách không có thời gian để nàng khóc nữa.
Lâm Ỷ Miên có thể thức dậy bất cứ lúc nào, trước khi thức dậy, Hứa Nguyệt Lượng vẫn muốn chuẩn bị chính mình tốt hơn một chút.
Rốt cuộc, đêm qua thực sự rất hỗn loạn.
Hứa Nguyệt Lượng muốn khôi phục một chút hình tượng, giữ lại yêu thích của Lâm Ỷ Miên, hoặc để nó nhiều hơn một chút.
Hứa Nguyệt Lượng ngừng thở, nắm một góc chăn bông, nhẹ nhàng nhấc lên rồi cẩn thận di chuyển ra ngoài.
Lâm Ỷ Miên không nhúc nhích, giống như không muốn thức dậy.
Hứa Nguyệt Lượng thở ra một hơi rồi rón rén đi vào phòng tắm.
Nàng rửa mặt đánh răng, cởi bộ đồ ngủ nồng nặc mùi rượu, hạn chế tối đa dội nước cùng vòi hoa sen.
Để không cho tiếng máy sấy quấy rầy Lâm Ỷ Miên nghỉ ngơi, nàng lấy khăn lau tóc một lần lại một lần, trên gương có sương mù, trong sương có hình ảnh mỏng manh yếu ớt, đêm qua nàng khóc rất nhiều, hiện tại trong mắt vẫn còn chút tơ máu.
Nhìn thật đáng thương, không biết đây có là gu của Lâm Ỷ Miên...!hay không.
Nghĩ đến Lâm Ỷ Miên, nghĩ đến tối qua chính mình nói thích cô như thế nào, Hứa Nguyệt Lượng cảm thấy nóng bừng, đặc biệt là thân thể...!ở nơi nào đó...!
Động tác lau tóc của nàng dừng lại, Hứa Nguyệt Lượng sững sờ cúi đầu xuống.
Vài giây sau, cô lao vào toilet, giơ tay lấy băng vệ sinh trong ngăn chứa đồ, xấu hổ che mặt.
Lâm Ỷ Miên xoay người, nằm im.
Mở mắt, thần sắc thanh minh.
Trước khi Hứa Nguyệt Lượng dậy, kỳ thực cô chỉ ngủ một chút, nhưng lại đang mê man trong mộng, chốc lát chiếm lấy Hứa Nguyệt Lượng, chốc lát mất đi Hứa Nguyệt Lượng, khiến cô ngủ thật không thoải mái.
Động tĩnh nhỏ trong phòng tắm kéo dài một lúc lâu, hẳn là Hứa Nguyệt Lượng đã tỉnh rượu.
Lâm Ỷ Miên có chút lo lắng, cô không biết Hứa Nguyệt Lượng tỉnh lại sẽ có những suy nghĩ cùng hành động gì.
Phòng tắm mở "cạch" một tiếng, Lâm Ỷ Miên nghiêng đầu, dùng khóe mắt nhìn qua.
Trong tầm mắt cô thoáng hiện lên một bóng người, trên tay ôm quần áo nhưng toàn bộ lưng và chân đều trần trụi.
Hô hấp Lâm Ỷ Miên có chút ngưng trệ, cô nhắm mắt lại.
Cô nhắm mắt lại, hình bóng lắc lư trong đầu, hòa với mùi hương của Hứa Nguyệt Lượng còn sót lại trong chăn bông, sáng sớm đặt Lâm Ỷ Miên vào một tình huống xấu hổ.
Cô đưa tay lên che mặt không biết nên cười hay nên khóc.
Hứa Nguyệt Lượng đã cho cô tận dục vô niệm, nhưng cũng biến cô thành một con ninja rùa.
Hứa Nguyệt Lượng đi đến phòng live, nơi có tủ quần áo lớn của mình.
Sau một hồi lâu, chọn ra một chiếc váy ngủ vừa vặn lại đáng yêu, cũng lấy bộ quần áo đã chuẩn bị cho Lâm Ỷ Miên.
Nàng đã mua sau khi trở về từ nhà Lâm Ỷ Miên vào ngày Quốc khánh.
Nàng cảm tạ Lâm Ỷ Miên vì đã tin tưởng nàng, cũng sớm muốn dành tin tưởng tương tự cho cô.
Sau khi chải mái tóc vẫn còn ướt, Hứa Nguyệt Lượng ngồi trước gương nhỏ, tự tin nhìn vào khuôn mặt mình trước khi rời khỏi phòng.
Trở lại phòng khách, khi nàng nhìn sang thì thấy lông mi Lâm Ỷ Miên hơi run rẩy.
"Bác sĩ Lâm..." nàng thấp giọng gọi cô, "Chị dậy chưa?"
Lâm Ỷ Miên mở mắt: "Dậy rồi."
Hứa Nguyệt Lượng ôm quần áo đi tới: "Oa, bác sĩ Lâm dậy sớm thật."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Lâm Ỷ Miên ngồi dậy, có chút buồn cười nói, "Em cũng không kém."
Chăn bông trượt khỏi cơ thể cô, để lộ toàn bộ phần trên cơ thể.
Hứa Nguyệt Lượng thiếu chút nữa đã ném quần áo trong tay: "Lạnh! Bác sĩ Lâm mặc quần áo vào đi!"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Lâm Ỷ Miên ngẩng đầu nhìn nàng, hai tay Hứa Nguyệt Lượng bay loạn, khuôn mặt đỏ như quả hồng: "Quần áo là mới, là em đặc biệt mua cho chị, hẳn là sẽ không ngắn..."
Lâm Ỷ Miên đưa tay lên cầm lấy quần áo: "Ừm, đặc biệt mua cho tôi a."
Tư thế này làm cho thân thể của cô lộ ra một mảng lớn trong không khí, lạnh cả người.
Hứa Nguyệt Lượng có chút sốt ruột, tiến lên một bước mặc cho cô: "Bác sĩ Lâm, đừng lười biếng, ngồi thế này rất dễ bị cảm, chị nhìn chị..."
Lâm Ỷ.iên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần trong gang tấc: "Tôi nhìn nơi nào của tôi?"
Tầm mắt Hứa Nguyệt Lượng tự nhiên rơi xuống, rơi vào trên ngực Lâm Ỷ Miên, nơi đó không có vật che đậy, mọi thứ đều rõ ràng.
"Ngực..." Hứa Nguyệt Lương ngẩn ra, thốt ra một chữ.
"Ừm." Lâm Ỷ Miên đáp, "Không đẹp bằng em."
“A—” Hứa Nguyệt Lượng hét lên, quay lưng bỏ chạy.
Nàng chạy trốn thật nhanh nhẹn, lao thẳng về phía trước, căn phòng rộng lớn như vậy nhưng nhìn không sót gì, nàng không còn chỗ nào để trốn nên lại chạy vào phòng tắm.
Lâm Ỷ Miên mừng rỡ, cô vừa ôm quần áo vừa cúi đầu cười.
Cô không nghĩ tới thân thể của mình lại có thể hấp dẫn Hứa Nguyệt Lượng như vậy, dù sao ở trong mắt cô, thân thể của Hứa Nguyệt Lượng là hoàn mỹ nhất.
Chỉ là Hứa Nguyệt Lượng bị trêu chọc liền thẹn thùng, bị trêu chọc liền bỏ chạy, đáng yêu đến mức cô không