Hứa Nguyệt Lượng vẫn luôn biết mình là đà điểu.
Là loại đà điểu vùi đầu vào cát vì sợ sự thật ở trước mắt, hèn nhát, sợ mất mát, sợ hãi trước những điều chưa biết.
Nàng vẫn luôn như vậy trong hơn 20 năm cuộc đời.
Ví dụ, lúc nàng sáu tuổi, anh trai nàng cướp một món đồ chơi, đó là một chiếc xe ô tô mà nàng đã đòi ba mẹ thật lâu mới có được.
Nàng chơi một lúc, cho ô tô trượt từ trên dốc xuống, Hứa Dương nhặt xe lên, nói đây là đồ con trai nên chơi.
Thế là hắn cầm xe xuống sàn, cọ xát dưới lớp xi măng thô ráp, cuối cùng nhét dưới vết nứt của tấm bê tông, không lấy ra được.
Hứa Nguyệt Lượng loay hoay một lúc lâu, cho đến khi trời tối mới mặt xám mày tro trở về.
Mẹ hỏi nàng sao lại bẩn như vậy, nói con gái không thể ở bẩn như vậy.
Hứa Nguyệt Lượng nhìn Hứa Dương, Hứa Dương đang tặng kho báu cho baba, hi hi ha ha nói muốn baba mua cho hắn món đồ chơi mới nhất tốt nhất.
Hứa Nguyệt Lượng không nói gì.
Bởi vì nàng biết là cha nàng nhất định sẽ mua cho Hứa Dương, nàng biết là mẹ nàng ghét con gái khóc lóc ầm ĩ.
Mà nếu nàng tố cáo Hứa Dương đoạt đồ chơi của nàng, làm hư đồ chơi, nàng không thể đoán trước kết quả, nàng không biết sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì.
Ví dụ, lúc nàng mười ba tuổi, đang học năm nhất sơ trung thì Hứa Dương đang chuẩn bị kỳ thi tuyển sinh cao trung.
Trong thời gian đó, ba mẹ nàng rất bận rộn với công việc, thường không có ai nấu cơm.
Mẹ nàng nói với nàng rằng ca ca sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh cao trung, phải tập trung vào việc học, Nguyệt Lượng đã lớn, có thể đảm đương trách nhiệm của một thành viên trong gia đình.
Hứa Nguyệt Lượng rất vui vẻ, nàng cảm thấy cái này cho thấy mình là người hữu dụng, quan trọng lại lợi hại.
Cho nên nàng bắt đầu học nấu ăn, lúc đó đồ ăn ở nhà không phong phú, chỉ có mấy loại, nàng học được cũng ra dáng, lúc ba mẹ không có nhà, tan học liền nấu cơm xong xuôi, sau đó đưa tới trước mặt anh trai đang xem TV.
Như vậy qua nửa năm, Hứa Dương không đạt được thành tích ưu tú trong kỳ thi tuyển sinh cao trung, nhưng cuối cùng cũng đậu vào cao trung.
Mẹ nói mấy câu, nhưng ba rất thoáng, nói thành tích của con trai lên cao trung sẽ lên.
Bọn họ tràn trề hy vọng tương lai con trai sẽ giỏi toán lý hóa, con trai có hậu kính, dù thành tích không tốt nhưng một nam hài hoạt bát hiếu động như Hứa Dương rất thông minh, nhất định sẽ không kém ai, muốn sau này lên thành phố mua xe mua nhà, để cho Hứa gia quang tông diệu tổ.
Hứa Nguyệt Lượng cảm thấy có thể là như vậy, cho nên trong hai năm tới, lúc nàng có thể nấu cơm sẽ nấu, lúc có thể làm việc nhà liền làm, cả nhà chỉ có một mục tiêu là bồi dưỡng Hứa Dương thành tài.
Hai năm nhanh chóng trôi qua, Hứa Nguyệt Lượng cũng đã bước vào năm thứ ba sơ trung, cũng đang phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh cao trung.
Nàng cảm thấy đề tuyển sinh cao trung không khó như trước kia Hứa Dương đã nói, nàng cũng cảm thấy Hứa Dương xem TV cũng nên làm bài tập, ra ngoài chơi cũng nên xem lại bài tập.
Hứa Dương như vậy là không có khả năng có thành tích tốt.
Nhưng Hứa Nguyệt Lượng rất ngoan, ở trên lớp sẽ chăm chú nghe lời, nghiêm túc làm bài tập.
Ngữ văn và tiếng Anh của nàng rất tốt, có thể lọt vào top ba của lớp.
Nếu Hứa Nguyệt Lượng muốn đứng đầu top ba, nàng cần nhiều thời gian học hơn.
Cho nên, một ngày cuối tuần, nàng muốn nói chuyện với mẹ, hỏi xem nàng có thể chuyển việc nhà cho anh trai hay không, giống như nàng đã làm cho anh trai lúc trước vậy.
Nhưng mà, chiều hôm đó, mẹ nàng bận đi tìm lớp bổ túc cho Hứa Dương, còn ba nàng thì bận tâm sự với con trai, bọn nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần rằng cao trung là thời điểm quan trọng nhất, Hứa Dương không thể lãng phí thời gian.
Cho nên Hứa Nguyệt Lượng lại thu mình, nàng cảm thấy có lẽ yêu cầu của mình sẽ không được đáp ứng.
Nàng cảm thấy có lẽ sự tình là như vậy, cảm thấy có lẽ ba mẹ có chút thiên vị.
Nhưng chỉ cần nàng không hỏi, không đưa ra đề tài này, cũng không xung đột những chuyện liên quan đến Hứa Dương, vậy thì sẽ không có câu trả lời xác đáng.
Khi đó nàng có thể tìm ra nhiều lý do cùng cái cớ để chứng minh nàng vẫn được coi trọng, được yêu thương và có một gia đình hạnh phúc.
Một ví dụ khác, lại một ví dụ khác, lúc nàng mười sáu tuổi...!
Hứa Nguyệt Lượng lên cao trung, gặp Lâm Ỷ Miên vào ngày đầu tiên báo danh.
Lúc đó, nàng không biết tên Lâm Ỷ Miên.
Nàng chỉ nghĩ, trên đời sao lại có người xinh đẹp như vậy, sao lại có người cao ngạo xa cách lại sắc bén như đao, mang ánh sáng lạnh lẽo.
Chỉ nhìn cô thôi nàng đã cảm thấy thân thể mình tan thành từng mảnh.
Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô một lúc lâu, cho đến khi Lâm Ỷ Miên đi qua hành lang, biến mất trong góc.
Hứa Nguyệt Lượng mê man cả ngày, trường mới, lớp mới, sinh hoạt mới.
Trong buổi họp lớp, giáo viên đã tổ chức một hoạt động để mọi người viết ra nguyện vọng của mình trong quãng thời gian ở cao trung.
Hứa Nguyệt Lượng cũng như những người xung quanh, đã viết về việc học tập chăm chỉ đỗ vào một trường đại học lý tưởng.
Nhưng khi đầu bút trượt trên mặt giấy, tất cả những gì nàng nghĩ đến là khuôn mặt của Lâm Ỷ Miên.
Nếu nàng thực sự có thể thực hiện một nguyện vọng, Hứa Nguyệt Lượng hy vọng mình có thể trở thành giống như Lâm Ỷ Miên.
Cô được làm chính mình, có định hướng và mục tiêu rõ ràng.
Cô không quan tâm đến những gì đang xảy ra xung quanh mình, cũng không quan tâm đến việc bất cứ ai dừng ở trên người cô là loại ánh mắt gì.
Cô tự chủ đến mức mỗi khi Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô, nàng đều có thể cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ "Tôi là tôi" trong người cô.
Đó là thứ mà Hứa Nguyệt Lượng nhát gan không bao giờ có được.
Sau đó, trong nửa học kỳ, nàng đều quan sát Lâm Ỷ Miên.
Trong một góc không muốn người biết, thân ảnh tầm thường lại bình phàm của nàng có thể được lồng ghép vào bất kỳ góc nào không được chú ý.
Nàng nhìn thấy ảnh và tên của Lâm Ỷ Miên trên danh sách danh dự.
Tại lễ trao giải của trường, nàng ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn thấy Lâm Ỷ Miên trên sân khấu.
Khi lắng nghe bài phát biểu của cô, giọng nói của Lâm Ỷ Miên được khuếch tán qua micrô, lơ lửng trên đầu nàng.
Tim Hứa Nguyệt Lượng sôi trào, nàng không khỏi chắp tay trước ngực, tạo thành tư thế cầu nguyện.
Bất cứ điều gì liên quan đến Lâm Ỷ Miên luôn nằm trong top đầu được ngưỡng mộ nhất mà Hứa Nguyệt Lượng có thể tưởng tượng.
Bất cứ khi nào nàng cảm nhận được hơi thở xa xôi thuộc về Lâm Ỷ Miên, Hứa Nguyệt Lượng sẽ cảm thấy cơ thể và linh hồn của mình cùng run lên.
Đồng học đang truy tinh luôn hỏi Hứa Nguyệt Lượng thích minh tinh nào, nàng sẽ cảm thấy vui vẻ cùng may mắn.
Minh tinh của người khác đều ở trong thời gian không gian xa xôi, trong khi đó minh tinh của nàng đang hít thở cùng không khí trong khuôn viên trường với nàng.
Không, Lâm Ỷ Miên không phải là minh tinh, minh tinh không đủ miêu tả rực rỡ của Lâm Ỷ Miên.
Đối với Hứa Nguyệt Lượng, cô chính là một mặt trời lạnh giá.
Hứa Nguyệt Lượng cho rằng, nàng sẽ vĩnh viễn nhìn mặt trời của mình như vậy.
Cho đến khi, Hứa Dương đến chỗ nàng để lấy một thứ gì đó, từ góc quan sát tuyệt vời đó, hắn nhìn thấy Lâm Ỷ Miên đi ngang qua dưới lầu.
Hai mắt Hứa Dương sáng lên, chỉ vào Lâm Ỷ Miên hỏi: "Cô ấy tên gì vậy? Mày quen biết cô ấy không! Trong khuôn viên trường mày có nhiều mỹ nữ thật đó!"
Hứa Nguyệt Lượng không nói, nhưng Hứa Dương đang ở nhà luôn có được thứ mình muốn, hắn đánh vào lưng Hứa Nguyệt Lượng một cái: "Không biết liền đi làm quen, mau đưa thông tin của cô ấy cho tao, tao muốn theo đuổi cô ấy."
Tao muốn theo đuổi cô ấy.
Hứa Nguyệt Lượng sửng sốt, hóa ra trong mắt người khác, nếu có hứng thú với một đồng học, liền có thể theo đuổi.
Hứa Dương là nam sinh, còn Lâm Ỷ Miên là nữ sinh.
Nam sinh theo đuổi một nữ sinh là hợp tình hợp lý.
Hứa Nguyệt Lượng không có gì ngăn cản được, giống như Hứa Nguyệt Lượng không ngăn được, ba mẹ đều cho Hứa Dương.
Hứa Nguyệt Lượng ngây người một tuần, lúc cuối tuần làm bài tập ở nhà, Hứa Dương mang theo một túi lớn đồ ăn vặt, ném lên bàn nàng, nói với nàng chỉ cần giúp hắn theo đuổi Lâm Ỷ Miên, mỗi tuần hắn đều mua cho nàng đồ ăn vặt.
Thành tích của Hứa Dương không tốt, hắn đang học năm ba cao trung, lại ở khu học xá khác, quả thực không thích hợp tự mình làm.
Ba mẹ nói, trong năm ba cao trung của Hứa Dương, cả nhà phải cùng nhau nỗ lực để tạo một môi trường học tập hoàn hảo cho hắn.
Mọi thứ đều dành cho việc thi vào đại học của Hứa Dương, còn lại là trong nhà lo.
Hứa Nguyệt Lượng đồng ý, nàng hỏi Hứa Dương, "Theo đuổi thế nào?"
Hứa Dương cười ha hả: "Theo đuổi thế nào, đương nhiên là mày nghĩ cách, tiểu nữ sinh tụi mày thích cái gì thì cho cô ấy cái đó, không cần lo lắng chuyện tiền nong, tao sẽ trả tiền, chỉ cần mày thu phục người cho tao là được rồi."
Hứa Nguyệt Lượng cắn môi, một lúc sau mới trả lời, "Vâng."
Nàng bắt đầu quang minh chính đại tiếp cận Lâm Ỷ Miên - quang minh chính đại đặt cô ở trong lòng.
Nàng bắt đầu chọn những món ăn vặt yêu thích của cô, bắt đầu viết những bức thư tình cho cô, đi theo quỹ đạo của Lâm Ỷ Miên trong thời gian rảnh rỗi hạn hẹp...!nàng giống như ăn trộm, lẻn vào phòng học, nhét đồ vào hộc bàn của Lâm Ỷ Miên.
Thời điểm đó, mọi người đều làm như vậy, Hứa Nguyệt Lượng không nghĩ tới sẽ có bất kỳ vấn đề gì.
Nàng không ký vào bức thư tình, nàng nghĩ, nếu một ngày Lâm Ỷ Miên thực sự cảm động muốn hồi âm, có thể cô sẽ viết thư trả lời, cất nó trong hộc bàn.
Như vậy sau này Hứa Nguyệt Lượng cũng có thể xem.
Nhưng xác suất này quá thấp, thấp bằng giá trị âm vô cực.
Hứa Nguyệt Lượng cũng không muốn làm cho giá trị này cao hơn, lúc nàng làm chuyện này cũng rất vui vẻ, nhưng kết quả này sẽ không làm nàng vui vẻ.
Nàng thích hưởng thụ quá trình này, hàng tuần lấy tiền của Hứa Dương để mua quà cho Lâm Ỷ Miên.
Càng viết càng không giống một bức thư tình, bởi vì nàng biết quá ít về Lâm Ỷ Miên, khi nàng viết liền trở thành nhật ký của chính nàng, nói mấy lời vô nghĩa, giao cho một bạn học giống như mặt trời.
Đây là điều hạnh phúc nhất mà Hứa Nguyệt Lượng đã làm.
Nhưng đây cũng trở thành điều mà Hứa Nguyệt Lượng hối tiếc nhất.
Hứa Dương hứng thú với Lâm Ỷ Miên không lâu, sau khi thi vào đại học, thành tích kém bị ba đánh lần đầu tiên, sau đó dùng tiền tiết kiệm của gia đình để gửi hắn vào trường tư nhân đắt tiền.
Khi lên đại học, Hứa Dương không phải làm bài tập, không phải bị giáo viên và cha mẹ quản lý, có quá nhiều thứ để chơi, hắn nhanh chóng quên mất việc theo đuổi Lâm Ỷ Miên.
Điều này không ảnh hưởng đến Hứa Nguyệt Lượng, Hứa Nguyệt Lượng tiếp tục công việc của mình, tiết kiệm tiền tiêu vặt, tự viết những bức thư nhàm chán.
Lâm Ỷ Miên hơn nàng một lớp, sẽ sớm rời khỏi ngôi trường này để đến một thế giới rộng lớn hơn cùng xa xôi hơn.
Hứa Nguyệt Lượng viết bức thư cuối cùng rất nghiêm túc, nàng thừa dịp lớp Lâm Ỷ Miên đi chụp ảnh tập thể rồi chuồn vào lớp.
Tại chỗ ngồi của Lâm Ỷ Miên, văn phòng phẩm và sách vở luôn được sắp xếp ngăn nắp.
Hứa Nguyệt Lượng đang vùi đầu vào đống đồ, có người bước vào lớp nắm tay nàng.
Đó là lần đầu tiên Hứa Nguyệt Lượng nhìn thấy Lâm Ỷ Miên gần như vậy.
.
truyện tiên hiệp hay
Cô giống như ánh mặt trời rực rỡ, đột nhiên chiếu vào mắt nàng.
Nàng cảm thấy đau đớn cùng xấu hổ.
Nàng chợt nhận ra mình thật ngốc, hốt hoảng đẩy hết những thứ ngu ngốc này ra ngoài, cố gắng thoát khỏi ánh sáng không thể nhìn thẳng vào.
Nàng nói, đây đều là anh trai của nàng làm, không liên quan gì đến nàng.
Trái tim nàng như xuất hiện một cái động lớn, không đáy, không ngừng mở rộng.
Lâm Ỷ Miên không làm nàng khó xử, vào ngày cuối cùng của cao trung, Hứa Nguyệt Lượng đã chấm dứt mọi liên hệ với Lâm Ỷ Miên.
Nàng chính là đà điểu, nhanh chóng chôn vùi sự kiện to lớn này, lấp đầy cái hố khổng lồ đó bằng bất cứ thứ gì nàng muốn.
Nàng tiếp tục cuộc sống của mình, giống như nàng dự liệu, nàng không xứng đáng có một cuộc sống tươi sáng.
Nàng nhút nhát, nàng yếu đuối, nàng không dám nhảy ra khỏi cạm bẫy của gia đình, nàng không muốn thừa nhận chính mình luôn là người bị bỏ rơi.
Hứa Dương tốt nghiệp đại học, sớm nói chuyện bạn gái.
Ba bị bệnh, hắn muốn kết hôn với bạn gái của mình.
Mẹ thì vô năng, không thể kiếm tiền, phải chăm sóc ba đau ốm.
Chỉ có Hứa Nguyệt Lượng, hy sinh Hứa Nguyệt Lượng mới có thể chu toàn hạnh phúc của người khác, cần phải gánh vác mọi trách nhiệm trong gia đình để đổi lấy cái gọi là