Sắc mặt của người trong phòng đều có chút nan kham khó tả, ngoại trừ Lâm Ỷ Miên.
Lâm Tử Huyên phản ứng rất nhanh, nàng ngã xuống trước mặt Lâm Sâm với mục tiêu rõ ràng, hét lên: "Ba, không phải như vậy, không phải như vậy, ba đừng nghe tỷ tỷ nói..."
Lâm ỷ Miên lợi dụng hỗn loạn, đứng lên nói: "Vậy tôi không quấy rầy nữa, lần sau gặp lại."
Này sẽ không có ai rảnh rỗi đi ngăn cô lại, sau khi cô đẩy cửa ra, bên trong có thể nghe thấy tiếng bát đĩa vỡ và tiếng khóc của một nữa nhân.
Lâm Ỷ Miên không dừng chân, rời nhà hàng liền lên xe, vội vàng trở về.
Nơi này không có gì là không tốt, nhưng ở thành phố S có người cô vướng bận.
Bóng đêm vừa lên, mặt trăng treo lơ lửng ở chân trời xa, theo hướng mà Lâm Ỷ Miên đang lái xe tới.
Khi đến thời gian Tiểu Nguyệt Lượng bắt đầu live, Lâm Ỷ Miên đeo tai nghe, chuẩn bị vào phòng live.
Nhưng qua mười mấy phút, phòng live vẫn tối om không mở.
Lâm Ỷ Miên thoát ra xem, nhưng không có nghỉ phép hay thông báo gì.
Thực sự có chút kỳ quái, hôm qua tâm tình dao động nhiều như vậy, buổi tối, Hứa Nguyệt Lượng cũng nên lên sóng như thường lệ.
Theo đạo lý mà nói, nàng sẽ không bỏ buổi live ngày hôm nay.
Xe đang chạy trên đường cao tốc nên Lâm Ỷ Miên không thể kiểm tra được.
Dứt khoát gọi cho Hoàng Tiểu Nghệ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, quả nhiên Hoàng Tiểu Nghệ đã biết tất cả tin tức trên mạng.
"Lại xảy ra chút chuyện, mấy ngày nay Nguyệt Lượng cũng thật bận rộn."
"Không phải Vi Vi nói sẽ giải nghệ sao? Mấy ngày trước đã đăng thông báo, có vài fans rất không hài lòng, nói cô ấy bị bắt được liền rút lui."
"Diễn đàn đã có vài bài đăng, càng ngày càng hỗn loạn, nói tục chửi thề đều có."
“Tớ đoán đó là lúc chúng ta đến quán bar lần đó, nam nhân kia chạy ra nói Vi Vi là người đồng tính."
"Cũng thật buồn cười, thấy ở quán bar les một lần liền chính là đồng tính.
Dù sao cũng lôi Nguyệt Lượng vào, nói hai người thường xuyên ở chung với nhau nên có lẽ cũng là đồng tính."
“Nguyệt Lượng có phải hay không cũng đâu có ảnh hưởng gì đúng không, dù sao thì hiện tại Nguyệt Lượng cũng không kiếm tiền từ mấy xú nam nhân đó nữa."
“Chỉ là ngẫu nhiên có người trên Weibo chèo cp của hai người các cậu, lấy tài khoản Mộc Mộc của cậu, còn cắt ghép video, hiện tại đều bị đăng lên diễn đàn.
"Đám thối tha kia lại bắt đầu rồi, cậu có thể dùng jio để biết bọn họ sẽ làm ra cái gì.
Dù sao đó cũng là một trận hỗn chiến, đồ sát toàn bộ mặt báo."
Hoàng Tiểu Nghệ hít một hơi dài, uống một ngụm nước: "Cho nên hiện tại có lẽ Nguyệt Lượng đang giải quyết chuyện của diễn đàn, buổi live không nói bị hủy bỏ, có lẽ là bị hoãn lại."
“Ừm, được.” Lâm Ỷ Miên đáp lại.
Hoàng Tiểu Nghệ chờ cô nói, nhưng Lâm Ỷ Miên trả lời xong cũng không nói hay hỏi cái gì.
"Sao vậy? Hỏi vậy là xong rồi à?" Hoàng Tiểu Nghệ nói, "Rốt cuộc tình huống hiện tại là thế nào a? Hai ngày nay tớ mệt đến mức không ngủ được, vậy mà cậu còn bình tĩnh như vậy a?"
“Giả vờ bình tĩnh.” Lâm Ỷ Miên nói.
Sau khi ký thỏa hiệp với Hứa Nguyệt Lượng, cô giống như không còn muốn che giấu cảm xúc của mình với mọi người nữa.
Trước kia cô chỉ cảm thấy Hoàng Tiểu Nghệ là một bằng hữu đáng tin cậy hoàn toàn khác với co, hiện tại trong lòng cô cảm thấy có thể nói với nàng bất cứ điều gì trong lòng.
Hoàng Tiểu Nghệ đã chứng kiến tất cả mọi thứ về cô và Hứa Nguyệt Lượng, còn đã nhìn thấy bộ dáng không muốn người biết của cô rất nhiều lần.
Lâm Ỷ Miên đã học cách chấp nhận một mối quan hệ thân thiết hơn: "Kỳ thực tớ có chút...!sợ hãi".
Cô nói với Hoàng Tiểu Nghệ những gì đã xảy ra trong hai ngày qua, một vài nhận định của bản thân, rất nhiều cảm xúc thật của cô.
Hoàng Tiểu Nghệ nghe được ở đầu bên kia tiếng hít thở không thông, cuối cùng thở dài một hơi: "Xem ra là thật sự sợ hãi, cho nên mới nói nhiều lời như vậy."
Nàng làm Lâm Ỷ Miên bật cười: "Nội dung nói hôm nay quả thực có chút vượt quá giới hạn."
Hoàng Tiểu Nghệ tận lực trấn an cô: "Nhưng cậu phải tin tưởng trời xanh không phụ người có lòng, với nỗ lực của cậu, Nguyệt Lượng cũng sẽ hiểu rõ tâm ý của cậu, cũng sẽ không đành lòng rời bỏ cậu.
Miên Miên nhà chúng ta rất tốt a, nơi nào có một người tốt như vậy."
"Cảm ơn," Lâm Ỷ Miên cười nói, "Thẻ người tốt thật biết an ủi người."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Chờ những chuyện này qua đi, tớ sẽ chờ các người bổ làm một cái...!ngọa tào!!!"
Lâm Ỷ Miên: "Bổ làm một cái ngọa tào?"
Hoàng Tiểu Nghệ hoảng loạn, ngón tay gõ gõ trên bàn phím: "Chờ một chút chờ một chút..."
Lâm Ỷ Miên giảm tốc độ xe, Hoàng Tiểu Nghệ nói: "Sao lại như vậy a, sao bọn họ lấy ảnh chụp của cậu ra được.
Cậu tới nhà Nguyệt Lượng live sao? Ôi trời ơi chuyện quan trọng như vậy mà tớ không biết."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Lâm Ỷ Miên cẩn thận suy nghĩ: "Hình như là có, không cẩn thận ấn mở.
Nhưng thời gian rất ngắn, rất nhanh đã bị Nguyệt Lượng tắt đi."
"Không có gì có thể thoát khỏi con mắt của cộng đồng mạng nhàm chán đâu..." Hoàng Tiểu Nghệ nói, "Chỉ có mấy giây đã bị người chụp ảnh màn hình.
Mẹ nó, không biết như vậy là phạm pháp sao? Ngay cả bệnh viện của cậu cũng bị tung ra ngoài kia kìa."
Lâm Ỷ Miên: "..."
"Hiện tại chính là..." Hoàng Tiểu Nghệ hít sâu một hơi, "Rất nhiều người trên mạng nói hai người thật sự là một đôi."
Lâm Ỷ Miên véo ngón tay trên vô lăng: "Cái này tôi không ngại."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Cũng đúng, hôm nay cậu đã nói việc xuất quỹ với người trong nhà, còn kéo em gái vỏ dưa kia của cậu xuống nước.
Trong nhà đều nháo thành như vậy, cư dân mạng tính là gì?"
Hoàng Tiểu Nghệ dừng một chút: "Nhưng tớ phải nhắc nhở cậu một chút, loại bài đăng này nên liên hệ với người đại diện, quản trị viên của diễn đàn sẽ xóa đi.
Nhưng nếu Nguyệt Lượng muốn phản hồi vấn đề này, cậu không cần xem tuyên bố chính thức của cô ấy.
Chắc chắn cô ấy sẽ sợ ảnh hưởng đến cuộc sống cùng công việc của cậu, không muốn gây phiền toái cho cậu."
Lâm Ỷ Miên trả lời, "Ừm."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Không vui sao?"
Lâm Ỷ Miên mỉm cười: "Đương nhiên tớ hy vọng em ấy có thể làm phiền toái tớ."
Chỉ trong năm sáu phút, Hoàng Tiểu Nghệ đã báo cáo với Lâm Ỷ Miên là bài đăng trên diễn đàn đã bị xóa, thông tin cá nhân của Lâm Ỷ Miên tạm thời bị xóa khỏi Internet.
“Nguyệt Lượng live rồi.” Hoàng Tiểu Nghệ kích chuột, “Cậu đang lái xe không thấy hình, có muốn tớ tả cho cậu không.”
Lâm Ỷ Miên nhớ đến châm dự phòng vừa rồi Hoàng Tiểu Nghệ đã cho cô, nói: "Được."
Hoàng Tiểu Nghệ bắt đầu xem hình nói chuyện: “Hôm nay Nguyệt Lượng mặc rất đơn giản, mặc ba kiện màu đen trắng xám, đơn giản nhưng vẫn rất đẹp."
“Tóc được chải lên, mặc bộ tây trang như vậy, bộ