Vì tự ý bỏ đi, Lâm Ỷ Miên đã bị mất công việc sắm vai thú bông.
Cô trở lại phòng chờ thay quần áo, bị quản lý trực ban giáo huấn hồi lâu, hơn nữa còn tức giận nói với cô vì cô phạm sai lầm lớn như vậy trong thời gian thử việc, cho nên không có tiền lương của mấy ngày nay.
Lâm Ỷ Miên cúi đầu đáp lại, nhưng bởi vì tâm tình thực sự vui vẻ nên không khống chế được khóe miệng.
Quản lý nhìn cô chằm chằm, cơ hồ mất bình tĩnh: "Cô còn...!rất cao hứng?"
"Không..." Lâm Ỷ Miên vô thức trả lời, nhanh chóng lật ngược câu trả lời của mình, "Đúng vậy, tôi rất cao hứng."
Quản lý: "……"
Lâm Ỷ Miên cười nói: "Cảm ơn quản lý đã cho tôi cơ hội làm việc, mấy ngày nay tôi rất vui vẻ, nơi này thực sự là nơi mà ước mơ của tôi có thể trở thành hiện thực."
Quản lý: "…………"
Lâm Ỷ Miên gật đầu: "Tôi đã gây phiền toái cho ngài rồi, tạm biệt."
Quản lý: "...!Sao lại còn kiêu ngạo như vậy? Sao tôi cảm giác như tôi mời cô đến diễn thuyết bài phát biểu quan trọng vậy?"
Lâm Ỷ Miên vẫy tay với hắn: "Lần sau lại nói chuyện, đối tượng của tôi vẫn đang chờ tôi."
Quản lý: "????"
Lâm Ỷ Miên: "Hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi ở bên nhau."
Quản lý:"?????"
Lâm Ỷ Miên: "Ngài không định chúc phúc cho chúng tôi sao?"
Quản lý: "Chúc hai người...!yêu đương hạnh phúc???"
Lâm Ỷ Miên cười đến mắt cong cong: "Hạnh phúc."
Quản lý nhìn cô chằm chằm, không nói gì thêm.
Lâm Ỷ Miên mỉm cười bước ra khỏi văn phòng, dưới bóng cây cách đó không xa, là bạn gái của cô.
Vị trí là do cô an bài, tương đối kín, vì để không bị lộ thân phận ảnh hưởng đến công việc của Hứa Nguyệt Lượng.
Nhưng cũng không thể quá xa, rốt cuộc hiện tại Lâm Ỷ Miên thật sự không muốn rời xa nàng thêm một chút nào nữa.
Hứa Nguyệt Lượng nấp sau cái cây, nhưng nửa người lại thò ra ngoài.
Nàng mặc áo khoác đen, cho nên mặt trắng nõn, giống như một con thỏ nhỏ ló đầu ra.
Lâm Ỷ Miên bước nhanh tới, còn chưa tới cái cây thì Hứa Nguyệt Lượng đã che mặt chạy về phía cô.
Tư thế ôm cánh tay của cô rất thông thuận, thân thể va chạm nhẹ nhàng, hai người trở nên chặt chẽ cùng đi bên cạnh nhau.
Lâm Ỷ Miên rũ xuống mi mắt nhìn nàng, Hứa Nguyệt Lượng nhìn chằm chằm phía trước, bông tuyết treo trên lông mi, người cười ngây ngô.
Lâm Ỷ Miên thấy nàng cười trái tim liền ngứa, cô hỏi nàng: "Lạnh không?"
Hứa Nguyệt Lượng rất vui vẻ lắc đầu, rũ bỏ bông tuyết rơi trên đầu: "Không lạnh không lạnh, còn rất nóng."
Lâm Ỷ Miên đưa tay lên nắm lấy bàn tay nàng đang ôm cánh tay mình, nhét vào túi: "Chị cảm thấy tay em rất lạnh."
Hứa Nguyệt Lượng cười, tiến lên một bước, nhìn hai bóng người dưới đất: "Hóa ra chị hỏi em có lạnh không là vì cái này nga!"
Lâm Ỷ Miên rất thẳng thắn: "Ừm."
Hứa Nguyệt Lượng chu môi: "Thật ra thì em...!có chút lạnh ~~"
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên nói, “Chị ủ ấm cho em.”
Nói xong cả hai cùng cười, nhưng cười có chút ngượng ngùng khi đối mặt.
Lâm Ỷ Miên nắm tay Hứa Nguyệt Lượn, dẫn nàng chậm rãi đi đến lối ra của công viên, cả hai đều không lạnh, lòng bàn tay nóng đến mức gần như đổ mồ hôi.
Lộ trình không gần, nhưng cảm giác có chú ngắn.
Sau khi ra khỏi cổng công viên, cả hai im lặng dừng lại vài giây.
"Em……"
"Chị……"
Cơ hồ là mở miệng cùng một lúc.
Lâm Ỷ Miên nghiêng người, cười nói, "Em nói trước đi."
Cuối cùng Hứa Nguyệt Lượng cũng ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt lấp lánh: "Bác sĩ Lâm, mấy ngày nay chị ở đâu vậy?"
Lâm Ỷ Miên cau mày: "Ừm...!chị ở khách sạn, nhưng hôm nay không có việc..."
Hứa Nguyệt Lượng còn ói nhanh hơn cô: "Lại ở khách sạn lại rất tốn tiền a!"
Đôi mắt Lâm Ỷ Miên cong lên: "Em nói rất đúng."
Ngón tay cái của Hứa Nguyệt Lượng nhẹ nhàng chà xát mu bàn tay cô, xoay trái phải: "Vậy...!bác sĩ Lâm muốn đến chỗ của em không~~"
Lâm Ỷ Miên hỏi, "Em sống ở đâu?"
Hứa Nguyệt Lượng nói: "Em thuê ở chỗ mà bằng hữu trong đoàn kịch giới thiệu, em thuê một tháng, tuy có chút cũ kỹ nhưng môi trường không tồi~"
Lâm Ỷ Miên: "Vậy chị phải đi một chút rồi, nhà cũ ở thành phố B không phải ai cũng ở được."
Hứa Nguyệt Lượng: "Haha, được a~~"
Nàng chiếm vị chủ đạo kéo Lâm Ỷ Miên tiếp tục đi: "Có xe buýt công cộng, chúng ta đi xe buýt công cộng đi ~ buổi tối này rất nhanh~~"
“Ừm.” Đương nhiên Lâm Ỷ Miên sẽ nghe nàng.
Bởi vì đi qua công viên, nên trên xe buýt có rất nhiều người.
Không còn chỗ trống, Hứa Nguyệt Lượng lách qua khu vực đứng giữa xe, khi kéo Lâm Ỷ Miên muốn đưa nàng tới chỗ của mình, Lâm Ỷ Miên đã tiến lên một bước, cô lập đám đông, bao quát nàng vào phạm vi nhỏ ở chỗ mình.
Khoảng cách đột nhiên đến gần, Hứa Nguyệt Lượng mở miệng, thứ mà nàng ngửi được trong hô hấp đều là mùi hương quen thuộc.
Mùi hương đó là từ Lâm Ỷ Miên, khi hai người ở trên vòng đu quay, tan vào hô hấp của nàng, đi vào cơ thể nàng, để nàng hôn Lâm Ỷ Miên đều cảm thấy không đủ thời gian.
Lâm Ỷ Miên đưa tay còn lại lên, nắm lấy tay vịn phía trên.
Tay áo trượt xuống một chút, để lộ ra cổ tay trơn bóng rõ ràng.
Hứa Nguyệt Lượng nâng mắt lên, nhìn thấy tay, nhìn thấy cằm, nhìn thấy cổ, những cảm giác kỳ quái đó lần lượt dâng lên.
Giống như bật một công tắc kỳ quái nào đó, cùng Lâm Ỷ Miên ở bên nhau, năm giác quan của nàng không nằm trong tầm kiểm soát của nàng nữa.
Cổ họng động đậy, Lâm Ỷ Miễn rũ mắt, đối diện với ánh mắt của nàng.
Dừng một chút, Lâm Ỷ Miên hỏi nàng, "Sẽ mất bao lâu?"
Giọng của Hứa Nguyệt Lượng