Hứa Nguyệt Lượng nói xong, cả người rụt lại.
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng thêm một giây, nàng liền chui vào chăn bông.
Khi định trốn dưới chăn bông, cuối cùng Lâm Ỷ Miên cũng động.
Cô vươn tay nắm lấy cánh tay Hứa Nguyệt Lượng, kéo người vào người, trở mình cúi đầu nhìn nàng.
“Cho nên đêm nay em muốn làm cái kia sao?” Lâm Ỷ Miên nở nụ cười nhẹ, đặt tay lên vai nàng xoa xoa, “Có phải còn nghĩ đến chuyện khác hay không?"
Hứa Nguyệt Lượng rụt rè nhìn cô, khóe mắt trep nước mắt, nàng cảm thấy bác sĩ Lâm đúng là bác sĩ Lâm, ánh mắt như X-quang, có thể thấy được hết thảy trong đầu nàng.
Nàng mấp máy môi muốn nói, nhưng thân thể nóng bừng, bộ phận dựa gần Lâm Ỷ Miên giống như nằm ngoài tầm kiểm soát của đại não, lúc hoảng loạn liền động lên.
Ví dụ, ngón chân của nàng đang chạm vào mép quần của Lâm Ỷ Miên, liền luôn muốn cọ xát một chút.
"Em..." Hứa Nguyệt Lượng thốt ra một âm tiết, liếm môi có chút khô.
Lâm Ỷ Miên đột nhiên cúi đầu hôn lên môi nàng, khiến cả người nàng run lên.
“Thực xin lỗi, chị không nhịn được.” Lâm Ỷ Miên nói.
Lông mi Hứa Nguyệt Lượng đung đưa, giọng nói gần như bị đè vào cổ họng: "Em không cho...!chị nhịn a..."
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng: "Vậy tại sao buổi tối ăn cơm em lại để chị nhịn?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Mệt..."
Lâm Ỷ Miên hôn nàng.
Hứa Nguyệt Lượng chấn động: "Chỉ mệt chốc lát thôi..."
Lâm Ỷ Miên hôn nàng lần nữa.
Hôn nàng nhưng không chạm vào nàng, khiến nàng muốn xoay người trong ngực của Lâm Ỷ Miên.
“Hic…” Hứa Nguyệt Lượng từ bỏ phản kháng, hoàn toàn khóc lên, cũng hoàn toàn giải tỏa ủy khuất của mình, “Em bị suy nghĩ lung tung thôi, em cảm thấy làm quá nhiều sẽ khiến em rất xấu a."
“Em sợ chị sẽ không thích, bởi vì khi làm những việc này, em liền không giống chính mình."
"Còn có, chị rất mệt, lại phải làm việc nhà, còn phải làm..."
"Làm..." Hứa Nguyệt Lượng khó khăn lựa chọn từ ngữ, nói, "Em..."
Lâm Ỷ Miên: "Phụt."
Hứa Nguyệt Lượng dừng một giây, nước mắt lưng tròng nhìn cô, hoài nghi nói: "Sao chị còn cười em?"
“Chị xin lỗi.” Lâm Ỷ Miên cúi đầu hôn lên mặt nàng vài cái, “Em quá đáng yêu.”
Hứa Nguyệt Lượng mím môi.
Hứa Nguyệt Lượng bất chấp tất cả: "Dù sao thì đó chính là ý tứ của em, vật cực tất phản, trăng tròn sẽ khuyết.
Nhưng chị đáp ứng quá nhanh..."
Hứa Nguyệt Lượng lại ủy khuất: "Cả đêm chị đều không để ý tới em, có phải chị thật sự......!mệt hay không..."
"Hahahahahahaha..." Lâm Ỷ Miên không nhịn được nữa, ôm lấy Hứa Nguyệt Lượng, vùi đầu vào cổ nàng, cười lớn.
Hứa Nguyệt Lượng: "..."
Lâm Ỷ Miên cười một hồi lâu mới trả lời câu hỏi của nàng: "Chị có thể mệt cái gì, một chút chị đều không thấy mệt.
Tay bác sĩ rất vững vàng, chuyên môn cần vững vàng lại bền bỉ.
Còn việc chị có thích hay không..."
Lâm Ỷ Miên xoa đầu nàng, thở dài: "Ngốc, chị không thích còn có thể một ngày ăn em mấy lần sao?"
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Lâm Ỷ Miên cắn nhẹ lên cổ nàng một cái: "Chị muốn trồng thật nhiều Hứa Nguyệt Lượng ở dưới đất, mọc ra rất nhiều Hứa Nguyệt Lượng, một cái ăn vào bụng, một cái để dành cho bữa sau..."
Lâm Ỷ Miên lại tiếp tục cắn một ngụm lại một chút, tuy vết cắn không nặng nhưng lamg bản năng động vật của Hứa Nguyệt Lượng run rẩy, mỗi một ngụm đều phát ngứa.
Trong chăn bông, đầu ngón tay của Lâm Ỷ Miên lướt qua bụng dưới của nàng, vạt áo ngủ, vén lên, trượt qua trượt lại.
Hứa Nguyệt Lượng tràn ra một chút thanh âm, nghe giống như sợ hãi, nhưng thật ra là thúc giục.
Lâm Ỷ Miên vùi đầu vào ngực nàng, tàn nhẫn mà hôn, phát ra âm thanh.
Sau đó mọi động tác của cô đều dừng lại, cô bày ra biểu tình thuộc về bác sĩ Lâm, lau đi nước mắt trên mi của Hứa Nguyệt Lượng, nói với nàng: "Nhưng kỳ thực, vừa rồi chị đã tra tư liệu, làm quá nhiều trong một khoảng thời gian ngắn là không tốt."
Hứa Nguyệt Lượng: "????"
Lâm Ỷ Miên: "Ví dụ như phản ứng sinh lý mà em vừa đề cập, nếu tiếp tục làm thì tần suất của phản ứng này sẽ ngày càng cao.
Nếu em không kiểm soát sẽ có thể vượt khỏi tầm khống chế."
Hứa Nguyệt Lượng: "?????!!!"
Lâm Ỷ Miên: "Đến lúc đó, đừng nói cả đêm chị không để ý đến em, chị sẽ chỉ chạm vào em một chút, nhìn em một cái, em đều có thể..."
Hứa Nguyệt Lượng che mặt: "A a a a, bác sĩ Lâm làm sao bây giờ? Hiện tại em có chút triệu chứng này..."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hứa Nguyệt Lượng lấy ra tư thế bệnh trạng của mình, thẳng thắn đối diện với bác sĩ Lâm Ỷ Miên: "Em còn nghiêm trọng hơn những gì chị nói, em ngửi được mùi hương của chị, em nghĩ đến chị, em đều..."
"Khi em làm việc, em cảm thấy mình không thể làm việc, khi em nhàn rỗi, em cảm thấy mình không thể nhàn rỗi.
Em và chị ở bên nhau...!cảm thấy thế nào cũng không đủ.
Thậm chí có, có xúc động muốn chị hủy diệt em..."
Hứa Nguyệt Lượng mở ngón tay ra, trộm nhìn Lâm Ỷ Miên: "Bác sĩ Lâm, có thể em thực sự...!hư rồi..."
Lâm Ỷ Miên, "Không có như vậy..."
Hứa Nguyệt Lượng ngắt lời cô, ngữ khí đáng thương nói, "Bác sĩ Lâm có muốn kiểm tra cho em một chút không?"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Lâm Ỷ Miên cũng cảm thấy chính mình hư rồi.
Cô không thiếu các triệu chứng của Hứa Nguyệt Lượng, Hứa Nguyệt Lượng hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của cô.
Thậm chí cô còn không biết phải đối đãi với người trước mặt như thế nào, cô thực sự sợ hãi bản thân sẽ vò nát Hứa Nguyệt Lượng.
“Bảo bối, hiện tại mặc kệ vật cực tất phản sao?” Lâm Ỷ Miên hỏi nàng.
Hứa Nguyệt Lượng đang định trả lời thì điện thoại trên đầu vang lên.
Hứa Nguyệt Lượng: "A..."
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng hai giây, sau đó lý trí lật lại: "Trả lời điện thoại đi."
Biểu tình lung tung rối loạn trên mặt Hứa Nguyệt Lượng biến mất, trở nên ngốc.
Nàng kéo người ra khỏi chăn, nhanh chóng lấy điện thoại, nói với Lâm Ỷ Miên, "Là đạo diễn của vũ kịch trước kia."
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên thúc giục nàng, “Mau nghe đi.”
Hứa Nguyệt Lượng gật gật đầu, không tránh Lâm Ỷ Miên, chỉ ngồi bên cạnh nghe điện thoại.
Đạo diễn nói với nàng vũ kịch tạm thời khó lưu diễn, nhưng bằng hữu của hắn có một vũ kịch thiếu nhi sẽ lấp đầy toàn bộ kỳ nghỉ đông.
Câu chuyện không phức tạp, diễn xuất cũng không khó lắm, nhưng cần phải mặc trang phục thú bông nặng nề mọi lúc, nói thẳng ra, đó là trò vui cho hài tử, không biết nàng có hứng thú tham gia hay không.
Hứa Nguyệt Lượng gật đầu như trống, đạo diễn còn chưa đưa ra thêm thông tin chi