Sau mấy trận mưa, hoa cỏ trong đình càng tươi tốt, chớp mắt đã đến xuân yến phủ Tể tướng.Lý Trọng Kiền sắp xuất chinh, Lý Dao Anh vội vàng sắp xếp hành trang cho anh, không dự tiệc.Trong phủ Tể tướng đốt hương treo màn, khách bạn đầy nhà. Các tiểu nương tử các nhà châu lượn thúy quấn, xúng xính áo quần đã có mặt, nghe nói Thất công chúa không đến, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận, nhưng lại vụng trộm thở phào: Thất công chúa mà tới thì còn ai có tâm tư nhìn các nàng?Lý Trọng Kiền nhớ năm ngoái đã đồng ý cưỡi ngựa đi Khúc Giang với Dao Anh, chuẩn bị xong quân vụ, hai anh em chỉ dẫn theo mấy tùy tùng, cải trang vi hành, cưỡi ngựa đến Khúc Giang chạy vài vòng.Trước khi xuất chinh một ngày, Lý Trọng Kiền tiến cung thăm hỏi Tạ Quý phi.Tạ Quý phi ngồi trước lan can nhìn cung nữ chơi đánh đu.Cỏ thơm quấn bậc thềm, ánh nắng ấm áp, bà không trang điểm, một thân áo trắng, mỉm cười nói chuyện với cung nữ bên cạnh, khuôn mặt khoan thai.Lý Trọng Kiền đến gần hơn.Vừa vặn nghe Tạ Quý phi ngoắc gọi một tiểu nội thị: “Nhị Lang, tóc con rối rồi, tới đây, mẹ chải tóc cho.”Tiểu nội thị bên cạnh cười đáp, khi đi qua hành lang đụng phải Lý Trọng Kiền sắc mặt u ám, mặt trắng bệch, lùi ra sau mấy bước té quỵ xuống đất.“Đại vương thứ tội!”Tiểu nội thị không dám ngẩng đầu, run lẩy bẩy.Tạ Quý phi thường xuyên nhận lầm người, xem cung nữ A Vi là Thất công chúa, tiểu nội thị là Nhị hoàng tử lúc nhỏ, nếu họ không đáp lại Tạ Quý phi sẽ kinh sợ.Sau này Phụng ngự yêu cầu tiểu nội thị và A Vi thuận theo Tạ Quý phi, giả vờ mình là hoàng tử công chúa lúc nhỏ, Thất công chúa cũng để họ yên tâm, nói sẽ không trách tội thì họ mới dám dùng thân ti tiện mà trả lời một tiếng gọi Nhị Lang của Tạ Quý phi.Lý Trọng Kiền không nói gì.Tạ Quý phi đợi một hồi, không thấy tiểu nội thị, quay nhìn, vẻ mặt nghi hoặc.Lý Trọng Kiền và mẹ nhìn nhau một lát. Tạ Quý phi mờ mịt.Lý Trọng Kiền thu ánh mắt, thản nhiên nói: “Không sao, Quý phi đang gọi ngươi, ngươi đi đi.”Tiểu nội thị nén một ngụm thở dài, bò dậy, đi chầm chậm. Tiếng Tạ Quý phi cười gọi hắn: “Nhị Lang, đi chậm một chút, kẻo té.”Lý Trọng Kiền đứng trong góc thật lâu, quay người rời đi.A Vi tiễn hắn xuất cung, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, nhịn không được mở miệng giải thích: “Đại vương, ngài đừng trách Quý phi điện hạ…”Lý Trọng Kiền bình tĩnh ngắt lời: “Ta không trách mẹ.” Hắn hiểu, mẹ ngã bệnh mới thế này.Cận vệ đã giữ ngựa chờ bên ngoài cửa cung, Lý Trọng Kiền nhận dây cương, thân hình đột nhiên dừng lại.“Ta hỏi ngươi một việc, ngươi thành thật trả lời, không được mảy may giấu diếm.”Giọng điệu hắn lạnh lùng uy nghiêm.A Vi vội cung kính mà nói: “Đại vương cứ hỏi, nô không dám giấu.”Lý Trọng Kiền hỏi: “Mấy tháng gần đây Thất Nương còn nôn ra máu như năm ngoái không?”A Vi khẽ giật mình, nhớ lại một lát, lắc đầu. “Đại vương, công chúa luôn uống Ngưng Lộ hoàn, chưa từng nôn ra máu.”Lý Dao Anh từ nhỏ ốm yếu, dù hai năm nay đã khỏe hơn nhưng vẫn không dừng thuốc, phụng ngự đã dùng mấy chục loại dược liệu hiếm có điều phối thành thuốc viên, gọi là Ngưng lộ hoàn.Lý Trọng Kiền không nói, vẻ mặt thả lỏng hơn.Năm ngoái Lý Dao Anh đột nhiên co rút nôn ra máu, mạng như treo trên sợi tóc, phụng ngự bó tay. Lý Trọng Kiền thấy em mình bệnh đến kỳ lạ bèn trông nàng vài ngày.Dao Anh lại chẳng hề để ý, nói nàng chỉ là ăn nem cá sống, dạ dày khó chịu.Lúc Lý Trọng Kiền gặp nàng nôn ra máu đau đớn thế nào, dĩ nhiên không tin. Hỏi phụng ngự, phụng ngự nói không rõ. Sau đó Dao Anh rất nhanh khỏi hẳn, cả người toả sáng, không hề giống như đã bệnh nặng. Lý Trọng Kiền đành phải dấu hoài nghi xuống đáy lòng.Hắn đạp lên yên ngựa, đón hoàng hôn dần buông, nhẹ nhàng thở phào.Dù Dao Anh đã dấu hắn chuyện gì, chỉ cần con bé không sao thì tốt rồi.Sau nửa canh giờ, Lý Trọng Kiền trở lại Vương phủ.Ở tiền viện người người nhốn nháo, cười nói ồn ào, trong ngoài một mảng đen lớn, đầy ắp người.Trưởng sử dẫn Lý Trọng Kiền vòng qua tiền viện, cười nói: “Đại Vương, ở tiền viện đang phát tiền.”Lý Trọng Kiền khẽ nhếch khóe miệng: “Thất Nương bảo à?”Trưởng sử gật đầu, mỗi lần Nhị hoàng tử xuất chinh hay khải hoàn, Thất công chúa đều sai quản sự phát tiền thưởng cho tôi tớ trong ngoài phủ.Nội viện cũng một cảnh bận rộn, trong hành lang hòm xiểng chất đầy hòm xiểng đang mở, tỳ nữ bê hộp khay ra ra vào vào, tiếng bước chân hỗn loạn.Dao Anh đứng trước cửa chỉ huy tỳ nữ. Nắng chiều rực rỡ xuyên qua từng tầng từng tầng tán cây hoa nở rộ, nhẹ chụp lên người nàng. Bóng hoa liễm diễm, nàng đứng trước bậc thềm, dáng người yểu điệu, răng trắng môi đỏ, lúc ngoái nhìn thấy Lý Trọng Kiền đến gần, hàng mày hơi cong. Đôi mắt quyến rũ trời sinh như ngậm nước mùa thu, con ngươi đen đậm vụt sáng, xuân sắc gợn sóng trong mắt.“Anh.” Nàng nhẹ giọng gọi hắn, lúm đồng tiền rực rỡ.Cứ như bị rực rỡ của nàng đoạt lấy hết vẻ đẹp, nhánh hoa đầy đình trong gió hoàng hôn như say nhẹ nhàng run rẩy.Lý Trọng Kiền cười nhoẻn, đưa tay phủi nhẹ cánh hoa hạnh vương vào tóc mai Dao Anh.Đứa em gái hắn che chở yêu thương đã trưởng thành.Dao Anh đẩy Lý Trọng Kiền vào nhà: “Ngày mai xuất chinh rồi, tối nay anh ngủ sớm, có ai đưa thiếp mời cũng kệ, không cho anh đi uống rượu!”Uống rượu hỏng việc, có lần hắn xuất chinh say khướt, từng viên quan đưa tiễn đều nhìn.Mày rậm Lý Trọng Kiền nhẹ gảy, kéo dài giọng: “Rõ, bà chủ!”Dao Anh hờn dỗi nguýt hắn.Nàng chuẩn bị mọi thứ, kiểm tra hành lý, bận đến giữa đêm mới ngủ. Không biết có phải vì hai ngày nay nhiều suy nghĩ, Dao Anh ngủ rất không ngon.Nàng lại mơ. Trong mơ mưa rất to, nàng bị chôn dưới đáy đống xác người, thở không nổi, lật người không nổi. Khắp nơi đều là người chết, nàng ngâm trong nước mưa bị máu tươi nhuộm đỏ, lạnh cả người.“Tiểu Thất! Tiểu Thất!”Một tiếng lo lắng gọi tên nàng.Thiếu niên mới mười một tuổi, giọng còn non giòn, run rẩy từng lần một la lên: “Tiểu Thất!”Trong cơn mưa to, hắn gào đến đặc cả họng, thẳng tắp quỳ trướci đống người chết, hai tay trầy trụa, lật hết từng cái xác hư thối một để tìm.“Em đừng sợ…”“Anh đến rồi…”“Tiểu Thất, đừng sợ…”Dao Anh muốn gọi anh nhưng bị nghẹn trong cuống họng, một tiếng cũng không phát ra được.Đêm mưa dài dằng dặc đã qua, mưa vẫn không ngừng, thiếu niên vẫn cố chấp tìm kiếm.Không biết qua bao lâu, cái xác người hộ vệ nằm trên người Dao Anh bị đẩy ra, ánh sáng chói chang trút xuống. Lý Trọng Kiền mười một tuổi quỳ gối trước mặt nàng, hai mắt đỏ rực.Dao Anh nhìn mặt anh, không kiềm được nỗi sợ hãi nữa, rơi nước mắt: “Anh à… Em sợ…”Bờ môi Lý Trọng Kiền run run mấy lần, cả người run rẩy, ôm chặt lấy em. “Tiểu Thất, đừng sợ, anh đã đến đón em.”Dao Anh nắm chặt vạt áo hắn, khóc ra tiếng.Sau một khắc, thiếu niên mười một tuổi đã đi xa, Dao Anh phát hiện mình đứng ở một nơi đầy cát không có một ngọn cỏ.Cuồng phong gào thét bên tai, bầu trời mênh mông, cát vàng bát ngát.Một tuấn mã màu đen nhạt chạy xuống dốc núi như tên rời cung, thanh niên trên lưng ngựa cường tráng thẳng tắp, mày kiếm mắt phượng, áo giáp ánh vàng chói mắt, lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời chói chang.Trống trận ầm ầm, đột nhiên từ chỗ tối xông ra một đội kỵ binh mặc giáp đen, nhào tới anh ấy như chụp một cái lưới lớn.Thanh niên cười ha ha, trong mắt phượng trào lên vẻ khát máu, quơ một đôi kim chùy Lôi Cổ úng, không hề sợ hãi công kích, áo choàng tuyết trắng phần phật bay.Dao Anh lảo đảo chạy về phía anh. “Anh à!”Nàng tuyệt vọng gào gọi hắn, họng đau như đao cắt, “Anh à! Mau quay lại! Cạm bẫy đó!”Lý Trọng Kiền không nghe được gì, vung đại chùy, tiếp tục tiến tới.Tiếng vút vút âm u vạch trong không khí, tên bắn như cơn mưa vàng gào thét mà tới, nửa bầu trời chằng chịt điểm đen.Mũi tên lóe sắc lạnh xuyên thủng giáp ngực của hắn, từng mũi rồi từng mũi, cả người dính đầy.Hắn bị mười mấy cán trường thương đẩy rớt lưng ngựa, lộn một vòng, lại đứng lên, trước sườn núi, đôi tay đầy máu lại giơ lên song chùy.Dao Anh đẩy hắn, đánh hắn, khóc mắng hắn.Lý Trọng Kiền không nhúc nhích đứng đó, máu me khắp người, áo bào rách rưới, tia sáng trong