Sáng sớm hôm sau, Tạ Thanh vào gặp Lý Dao Anh bẩm báo: “Quý chủ, người Nghĩa Ninh phường nói gần đây Phúc Khang công chúa thường xuyên đi Nghĩa Ninh phường, trong nửa tháng qua đã tới ba lần.”Dao Anh đã trang điểm xong, ngắm mình trong gương, đầu ngón tay đè lên hoa điền* bằng vàng hình lá màu xanh biếc điểm ở mi tâm, hỏi: “Cô ta đi Nghĩa Ninh phường làm gì?”*hoa điền – hoa văn trên mặt phụ nữ Hán cổ. Hoa điền có 3 màu đỏ, xanh lục, vàng, màu đỏ thịnh nhất, lấy vàng bạc chế thành hình hoa dán lên mặt, là trang sức tương đối thịnh thời Đường. Hoa điền ngoài dạng hình hoa mai còn có các kiểu hình như chim nhỏ, cá nhỏ,…Tạ Thanh đứng ngoài tấm bình phong mười hai phiến, lưng thẳng tắp, đáp: “Nghe nói là đi từ đường Hỏa giáo xem nghi thức so tài Tiên*.”*Hoả giáo [Zoroastrianism]. Quốc giáo do người Ba Tư cổ Tỏa La Á Tư sáng lập, sùng bái lửa.Phần lớn thương nhân người Hồ thờ phụng Hỏa giáo, ở Nghĩa Ninh phường có xây một từ đường Hỏa giáo, người Hồ thường xuyên cử hành nghi thức cúng bái ở từ đường.Dao Anh thả chiếc gương đồng khảm cừ hình hoa hướng dương xuống, nghi ngờ trong lòng càng lớn.Chu Lục Vân một lòng báo thù, tuyệt sẽ không rảnh rỗi mà đi từ đường xem giáo đồ Hỏa giáo phun lửa đùa đao.Xem so tài chỉ là ngụy trang che tai mắt người.Đột nhiên cô ta hạ mình qua lại với người Hồ, đến cùng là vì cái gì nhỉ?Chả nhẽ cô ta muốn thu dùng người Hồ để ám sát Lý Đức?Trong sách Chu Lục Vân nhiều lần hành thích, nhiều lần sắp thành lại bại.Ngay từ đầu Chu Lục Vân tưởng Lý Huyền Trinh trong tối cản trở kế hoạch báo thù của mình, sau mới hiểu rằng thật ra Lý Đức đã biết cô ta muốn ám sát mình từ lâu. Lý Đức giả vờ không biết rõ tình hình, giữ cô bên người, vì muốn một mẻ hốt gọn dư nghiệt tiền triều.Dao Anh bảo Tạ Thanh tiếp tục phái người theo dõi Chu Lục Vân.Nàng không lo lắng an nguy của Lý Đức, chỉ sợ liên luỵ đến Tạ Quý phi và Lý Trọng Kiền.Tạ Thanh cáo lui.Thị nữ Xuân Như bước vào, cười bưng đến một chiếc áo khoác lụa nhuộm thủ công màu xanh thêu hoa văn hình chim.Lý Dao Anh nhận lấy khoác lên cánh tay, mảnh lụa dùng bột bạc vẽ lấm tấm đầy sao, phản xạ ánh nắng, hoa văn hình chim như đang xuôi giữa dòng sông sao, sinh động như thật, rực rỡ chói lọi.Xuân Như cười nói: “Tháng sau thưởng xuân yến, quý chủ nhất định là hoa rực rỡ cả chốn kinh thành.”Theo thường lệ trong tiệc thưởng xuân sẽ đấu hoa mẫu đơn, nhưng người người đều biết đấu hoa cuối cùng vẫn là nhìn người.Thất công chúa cực kỳ tao nhã, lại có y phục gấm vóc mới lạ độc đáo tương xứng, cộng thêm Nhị hoàng tử tốn mấy vạn kim mua hoa vua mẫu đơn từ Đông Đô Lạc Dương, đến lúc đó người vận áo đẹp hoa tươi thắm, ai qua được công chúa?Dao Anh gói lại tấm áo lụa: “Không vội, năm nay ta không đi tiệc thưởng xuân.”Nàng và Lý Trọng Kiền đã nói cùng đi Khúc Giang cưỡi ngựa du xuân.Xuân Như ngẩn ngơ, ra chiều tiếc nuối: “Tỳ nữ của Tể tướng phu nhân gặp ai cũng nói nhất định năm nay người sẽ có mặt thưởng xuân yến, đám binh sĩ Kinh Triệu phủ rất vui sướng nhảy nhót. Nô nghe người ta nói, tất cả từng người họ đều bận rộn cắt may đồ mới, gấm vóc ngoài chợ suýt bị bọn họ mua hết, hương phấn thoa mặt, đai lưng khảm ngọc đá quý cũng lên giá, để buôn lái người Hồ ác ôn kiếm lời một buổi.”Thất công chúa dung mạo như tiên trên trời, thân phận cao quý, con em thế gia trong kinh ngưỡng mộ nàng đã lâu, khổ sở vì không có cơ hội tiếp cận nàng.Nghe nói nàng sẽ tham dự thưởng xuân yến của phủ Tể tướng, cửa phủ tể tướng suýt nữa bị người tới xin thiệp mời đạp đổ.Nhóm thiếu niên lang kích động không thôi, nửa tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị, huân hương tắm rửa, chuẩn bị son phấn, thề phải áp đảo đám người cạnh tranh trong bữa tiệc thưởng xuân.Thất công chúa không đi, đến lúc đó e là một nửa người dự tiệc thất vọng.Nghe Xuân Như miêu tả sống động về đám con cháu vọng tộc trong kinh tô son điểm phấn, Lý Dao Anh không khỏi bật cười: Nam tử đương thời xem thoa phấn là đẹp, nàng thực sự không thể thưởng thức.“Quý chủ không đi, thật là đáng tiếc…”Xuân Như nhớ tới một chuyện, con ngươi xoay chuyển.“Nghe nói Tam lang Trịnh gia cũng đi thưởng xuân yến, còn muốn cùng với con cháu Vương gia, Thôi gia, Lư gia tranh tài làm thơ ấy!”Dao Anh nhíu mày.…Tam lang Trịnh gia Trịnh Cảnh, là người định chọn làm phò mã.Người người đều biết Trịnh Cảnh là trai trưởng đích tôn của Trịnh gia nhưng kém xa thứ huynh Trịnh Đại Lang.Lý Đức từng nhiều lần trước mặt mọi người tán thưởng Trịnh Đại Lang. Trong kinh có lời đồn, sau này Trịnh Đại Lang sẽ tiếp nhận chức quan của cha Trịnh, còn người tài hoa bình thường Trịnh Cảnh thì ở lại trong tộc quản lý tộc vụ của Trịnh thị.Chỉ có Lý Dao Anh biết, Trịnh Cảnh tốt đẹp bên trong, nhìn thì bất hiển sơn bất lộ thủy*, tương lai lại thẳng tới mây xanh, đứng hàng Tể tướng.*làm việc không phô trương, nói chuyện không lộ vẻ.Về sau, Lý Huyền Trinh vào tuổi trung niên hoa mắt ù tai dễ giận, mấy lần viễn chinh suýt nữa kéo sập Đại Ngụy. Sau khi ông chết, trong triều trải qua rung chuyển, nhờ Trịnh Cảnh lão luyện dầy dạn mới có thể ổn định thế cục.Trịnh Cảnh cả đời phụ tá ba đời đế vương, quyền khuynh triều chính, thậm chí một lần có thể chi phối phế lập quân vương.Cha Trịnh từng quyết định một mối hôn sự cho Trịnh cảnh.Được mấy năm, người nhà đó bất hạnh chết trong chiến loạn.Theo sách viết, Trịnh Cảnh dựng mộ cho vị hôn thê, sau đó cả đời không lập chính thê, chỉ nạp rất nhiều cơ thiếp, con cái hết đứa này tiếp đứa khác, đến mức không thể không xây thêm hậu viện, nếu không không đủ ở.…Lý Dao Anh gặp Trịnh Cảnh mấy lần, đối với cậu không có gì đặc biệt ấn tượng.Giờ nghe Xuân Như nhắc đến, nàng không nhớ nổi vẻ mặt của Trịnh Cảnh, chỉ mang máng cậu ta cao gầy, nhã nhặn, không khác con em thế gia khác.Mấy năm nay Dao Anh một mực nơm nớp lo sợ đề phòng Lý Huyền Trinh, tuổi lại nhỏ, không nghĩ tới chuyện lấy chồng.Chuyện làm thân với Trịnh gia này là do Lý Trọng Kiền quyết định thay nàng, trước khi hắn xuất chinh đã lập minh ước bằng miệng với cha Trịnh.Việc này không giấu Lý Đức, tin là từ chỗ hầu cận Lý Đức truyền tới.Nhớ tới, Dao Anh không nhịn được hừ nhẹ.Nhị ca rảnh quá không nói câu nào định cho nàng một tấm chồng nhỉ!Chờ ổng về, nhất định phải nện ổng một trận!Xuân Như thở dài trong lòng.Cô đã hết sức nhắc tên Tam Lang của Trịnh gia rồi mà công chúa vẫn thờ ơ, xem ra thưởng xuân yến năm nay đúng là để những người khác hưởng rồi.…Thời tiết càng ngày càng đẹp, anh đào trong biệt viện nở rộ, ý xuân càng nồng, liễu xanh vườn ngự uyển tỏa bóng, hoa hạnh như tuyết.Mỗi ngày Tạ Thanh đều tới chỗ Lý Dao Anh báo cáo động tĩnh của Chu Lục Vân.Chu Lục Vân có vẻ không hứng thú gì với cuộc so tài Hỏa giáo, kể từ ngày đó không ra phủ.Thế nhưng tôi tớ cô ta thì lại mỗi ngày lui tới giữa phủ Công chúa và Nghĩa Ninh phường truyền tin, hành tung quỷ bí.Dao Anh thầm nghĩ: Chu Lục Vân có lẽ đang lên kế hoạch ám sát thật.Nàng một mặt bảo Tạ Thanh tiếp tục lưu ý Chu Lục Vân, một mặt lo lắng ngóng trông Lý Trọng Kiền sớm ngày bình an trở về.Phía trước đưa chiến báo về, trên đường Lý Đức dẫn đoàn Vương sư khải hoàn gặp một chút biến cố, ngày về không ước chừng.Dao Anh mong mỏi ngó mong, không ngừng phái người tìm hiểu tình huống.Lúc trước nói cuối tháng có thể hồi kinh, đến giữa tháng tư, Lý Trọng Kiền vẫn chậm chạp chưa về.Sáng sớm hôm đó, Dao Anh dùng một chung sữa đậu anh đào, trên chiếc ghế xéo qua cạnh hiên, nghiêng dựa vào gối mềm, lật xem sổ sách các nơi đưa tới.Gió nhẹ thổi ấm áp dễ chịu, trước hiên hoa rụng rực rỡ.Bỗng từ chỗ sâu hành lang truyền đến một tràng bước chân dồn dập.Tỳ nữ trong cung Tạ Quý phi vội vội vàng vàng tìm tới.“Quý chủ, nương tử lại phát bệnh!”Dao Anh lập tức buông sổ sách, xỏ guốc gỗ bước xuống hành lang, đi đến tẩm cung chính điện.Vừa xuyên qua hành lang, tiếng người phía trước lộn xộn, một phụ nữ trung niên tóc tai bù