“Sư tôn.”Vân Cảnh Ngạn vốn đã đứng trước cửa Tĩnh thất đợi Vân Phong Thuấn Trì hơn một canh giờ liền.
Vừa thấy ngài xuất hiện, y mừng rỡ nhưng nhanh chóng lụi dần xúc cảm.
Ánh mắt dán lên người Phong Thời Uyển nằm im như tượng trên tay tiên tôn.
Còn Vân Phong Thuấn Trì bình thản dùng linh lực lướt qua một cái cánh cửa tức khắc mở toang.
Ngài cũng không phải bỏ lơ Vân Cảnh Ngạn, kim khẩu mở lời:
- “Uyển nhi đột phá Thất đại cảnh có hơi vất vả, nghỉ ngơi lát sẽ ổn.”
- “Sư muội tiến vào Bát Nhã cảnh giới rồi ạ? Con…” - Vân Cảnh Ngạn mới nãy rất lo lắng cho nàng, nhưng nghe sự việc thì thở phào.
Kiệt sức sau khi thăng bậc linh lực là chuyện bình thường mà thôi.
Nhưng y vừa bất ngờ, vừa thêm phần mặc cảm.
Vân Cảnh Ngạn đi theo Vân Phong Thuấn Trì vào tĩnh thất, ngài cũng điềm đạm mà đáp lại y:
- “Thời Uyển theo ta từ ngày mới chào đời, tố chất giống ta một chút là chuyện dễ hiểu.
Con lên mười mới bái ta làm sư, cứ từ từ phát triển về sau, không cần vội.”
Quả thực Vân Cảnh Ngạn nhập môn muộn hơn Phong Thời Uyển, chỉ là tố chất y phi thường tốt nên Phong Thời Uyển luôn gọi y một tiếng sư huynh, rất mực đề cao.
Huống chi ngày trước Phong Thời Uyển cũng đã là kì tài, nàng không quá chăm chỉ tu luyện cho lắm nên năng lực kém hơn Vân Cảnh Ngạn một chút.
Bất quá sau biến cố mấy tháng trước, nàng đã hoàn toàn thay đổi, không chỉ tập trung tu luyện hơn mà linh lực cũng gia tăng rất nhanh.
Hiện tại, Vân Cảnh Ngạn vẫn đứng tại bậc thất, còn nàng đã vượt qua rồi.
Vân Phong Thuấn Trì hiểu rõ tâm lý đồ nhi nên mới dịu dàng như thế.
- “Là đồ nhi chưa đủ nỗ lực.
Con sẽ nhanh chóng đuổi kịp muội ấy thôi.”
- “Đừng tự làm loạn tiết tấu của mình.
Lần này Thời Uyển thăng cấp linh lực là sự cố, con bé vốn chưa đủ năng lực này.
Tiến vào Bát Nhã cảnh giới rất dễ bị phản vệ, con nắm chắc mới được làm.”
- “Sư muội thận trọng khiêm nhường, muội ấy sẽ không cố chấp ép mình thăng bậc đâu.”
- “Là hoàn cảnh buộc con bé làm vậy, âu cũng là duyên số.”
Dường như chính tiên tôn đã thở dài một hơi nhưng Vân Cảnh Ngạn không phát hiện.
Phong Thời Uyển được đặt xuống giường của ngài, nằm ngay ngắn, giày cũng là ngài tháo ra cho.
Nàng đã chìm vào giấc ngủ từ nãy.
Xong xuôi, Vân Phong Thuấn Trì quay sang Vân Cảnh Ngạn nói chuyện:
- “Con vĩnh viễn không được so sánh bản thân với Thời Uyển, cũng không được có tư tâm.
Vi sư định sẵn con là người kế thừa Vân Phong Môn, từ ngày đầu gặp con thì đã là như thế.”
Vân Cảnh Ngạn biết, dù trước y học chưa thành tài thì Vân Phong Thuấn Trì vẫn xác định y sẽ tiếp bước mình.
Bất kể y có mắc bao nhiêu lỗi, ngài đều kiên nhẫn chỉ rõ và vạch đường cho y thông suốt.
Có thể nói, ngài vô cùng coi trọng, thương yêu y, chỉ là y không hiểu dụng ý của tiên tôn.
Y vẫn âm thầm mặc cảm, tự ti cho rằng bản thân chưa đủ năng lực.
Trước giờ y chỉ gật đầu trước trọng trách ngài giao phó, nhưng hôm nay y muốn hỏi, muốn biết, muốn hiểu:
- “Xin lỗi sư tôn, con ngu muội không hiểu được dụng ý của người.
Con luôn cảm thấy mình chưa đủ năng lực gánh vác sư môn.”
Vân Phong Thuấn Trì chậm rãi di chuyển ra ngoài Tĩnh thất để lại không gian yên tĩnh