Trước ngọc nhãn nhìn trọn lấy nhân ảnh hắc bào lồng lộng do gió thổi, Phong Thời Uyển đạp mũi chân phải chéo xuống nền đất, mượn đà mà bay lùi về sau.
Một nhịp này vừa kịp thời để Vân Phong Thuấn Trì phi hành tới, hữu thủ ngài tung bằng với tầm vai, vung ngang đến trước cổ Dương Diễn.
Song thủ hắc y nhân đồng thời giơ song song trước ngực, kịp thời đỡ chiêu của Vân Phong Thuấn Trì.
Người nam nhân cao ngạo đáp hai chân xuống nền đá, vừa vặn đứng trước Phong Thời Uyển, lưng hướng về nàng.
Thân ảnh ngài cao lớn, tà ngoại bào phập phồng bay cùng làn tóc đen tuyền tung loạn, nhưng cũng chính chút không chỉnh tề ấy đi chung với khí phách xung thiên càng trở nên cuốn hút.
Lần đầu tiên trong cuộc gặp gỡ này Vân Phong Thuấn Trì mở lời nói trước:
- “Phiền các hạ tự trọng.”
Dương Diễn nở một nụ cười bỡn cợt, bên chân mày phải nhếch lên một cái đi cùng ánh mắt thách thức, kim khẩu khai ngôn:
- “Thất lễ quá, bản vương chưa bao giờ biết tự trọng.”
Đứng trước thái độ khó coi một cách tĩnh lặng của Vân Phong Thuấn Trì, Dương Diễn căn bản không cho vào trong mắt.
Hắn tiếp tục bày tỏ tâm tư:
- “Thời Uyển, nàng tránh mặt ta cũng vô dụng.
Bản vương trời sinh bất tài, nhưng giỏi nhất là yêu thích nàng.
Bản mặt ta cũng đủ dày để đứng đây ngỏ lời rước nàng về động phủ một cách danh chính ngôn thuận.”
Con ngươi nàng Phong chợt căng, mà mí mắt thoáng nheo một cái.
Nếu không phải người kia từng giúp nàng một cách tử tế thì nàng đã mắng thẳng vào mặt rồi.
Với nàng, hắn thật vô lại.
Mà càng vô lại hơn bởi vì hắn nói những lời này trước mặt sư tôn của nàng.
Nhất thời nàng cũng chưa biết phải phản ứng sao.
Nhưng Dương Diễn cũng không có một tia ngại ngùng nào xuất hiện, y vẫn cười mà nói:
- “Nàng cần thời gian suy nghĩ sao? Điều này cho thấy nàng có cân nhắc nhỉ? Bản vương kiên nhẫn đợi nàng nguyện ý.”
Dương Diễn vừa dứt lời, Phong Thời Uyển lập tức mở to mắt nhìn hắn ta đầy kinh ngạc.
Nàng thầm cảm thán, con người này đầu óc nhất định có vấn đề.
Nàng ngẩng cao đầu mà dõng dạc khẳng định:
- “Ta! Không! Bao! Giờ! Đồng! Ý!”
Mà lúc này, ngọc nhãn nàng Phong khẽ liếc lên nhìn khuôn mặt Vân Phong Thuấn Trì, bất quá nàng không nhìn ra tâm tư của ngài có chút gì là dao động.
Nàng không biết, trong tay áo rộng rãi che phủ lên tả thủ đặt sau hông kia, bàn tay ấy đang nắm chặt thành khuôn.
Nhưng chỉ vậy thôi, Vân Phong Thuấn Trì không dao động thêm chút gì khác biệt.
Ngài vẫn đứng im lặng, mắt nhìn chằm chằm Dương Diễn như đang dè chừng.
Dương Diễn tất nhiên có để ý sự thay đổi quá ít ỏi trong biểu hiện của Vân Phong Thuấn Trì, nhưng tâm điểm vẫn một mực đặt trên người Phong Thời Uyển.
Khóe miệng người này nhếch lên một đường cong như trăng khuyết, đôi mắt có chút sáng lấp lánh đầy tinh nghịch, khai khẩu:
- “Thỏa mãn nàng.
Ta đành chịu khó gặp nàng một cách “lén lút” vậy.”
- “Hồ ngôn loạn ngữ!”*
*Hồ ngôn loạn ngữ: nói năng hàm hồ.
Lời này cũng từ miệng Phong Thời Uyển cất lên rất dứt khoát.
Nàng chưa kể đến việc Dương Diễn đem lòng mến mộ cố Hoàng Hậu, còn nàng chẳng qua là giống với