Thành phố Thủy, nghĩa trang thôn Giao.
“Các anh bắt nhầm người rồi… Đồng chí cảnh sát, mặc dù con gái là con riêng của vợ tôi, nhưng tôi coi nó như con gái ruột của mình!”
Người vừa nói trợn to đôi mắt hình tam giác ngược đỏ bừng, làn da đen vàng, thái dương và gò má hóp lại, như thể bị vắt hết nước ra khỏi cơ thể, gã ta lắc lắc chiếc còng tay trên cổ tay làm phản chiếu ánh sáng mặt trời chói mắt, tốc độ nói tăng nhanh, “Còn bảo hiểm tai nạn của con gái tôi là do mẹ nó mua, không tin thì đi điều tra đi.
Mẹ nó ký thủ tục hết, tôi chả biết gì cả!”
Ở cổng nghĩa trang, bánh xe nghiến nát mặt đất, bụi bay mù mịt, một chiếc xe cảnh sát phi nước đại qua cổng tò vò, phanh gấp, lúc dừng lại, thân xe theo quán tính nảy lên, bất ngờ đến nỗi cái cây lớn bên cạnh rơi vài chiếc lá xoay tròn.
Cửa xe mở ra, một thanh niên mặc đồng phục cảnh sát ngắn tay màu xanh nhạt bước xuống
17 giờ 40 phút, mặt trời lặn vẫn còn gay gắt, nắng nóng 33 độ, ngực người đàn ông ướt đẫm mồ hôi, mái tóc màu nhạt buông xõa bù xù.
Trên cằm râu mọc lún phún, không hình không trạng như mái tóc, nhìn là biết không phải cố tình để.
Mây bồng bềnh từng chút túm kéo ông mặt trời luộm thuộm xuống như một cô vợ nhỏ.
Suy cho cùng, với khuôn mặt được tôn làm hot boy trường cảnh sát này, dù cho râu tóc là thế nhưng trông anh nhiều nhất là lôi thôi chứ không liên quan gì đến hai chữ xấu xí.
Nữ cảnh sát thực tập cứ nhìn chằm chằm về hướng đó cho đến khi nam cảnh sát hình sự dẫn dắt cô lườm một cái, cô rụt cổ lại, đôi mắt sáng ngời thấp giọng hỏi: “Anh Tiền, người đó là ai thế?”
“Mục Phương Sinh.” Anh ta nói ra cái tên này với sự khinh bỉ tràn ngập, hừ hừ cái mũi, khoanh tay trước ngực và nhíu mày, “Tại sao đội trưởng Lương lại gọi cậu ta đến đây?”
Anh ta cố tình nói to câu này, vừa vặn Mục Phương Sinh đang đi ngang qua nghe thấy hết.
Mục Phương Sinh không thèm quay đầu, vẫn đi về phía nghi phạm bị còng tay.
Cảnh sát áp giải nghi phạm không ngờ lại trẻ, cao và đẹp trai đến khó tin, nếu lôi đi đóng phim thần tượng chắc chắn sẽ lên hot search như cơm bữa mà không cần xì tiền ra mua.
Thấy Mục Phương Sinh tới gần, cậu đưa thẳng tay ra: “Đàn anh, em tên Đồ Ngọc.”
Mục Phương Sinh gật đầu, không bắt lấy cái tay đó, người thanh niên cũng không ngượng ngùng, rút tay đi thẳng vào vấn đề: “Camera giám sát quay được nghi phạm lái xe tải vào nghĩa trang thôn Giao, sau khi ra khỏi nghĩa trang thì bị chặn lại ở ngã tư đường cao tốc.
Trong thùng xe có một cái xẻng, đất trên xẻng đã được lấy mẫu đi xét nghiệm, thành phần giống với đất ở nghĩa trang thôn Giao.”
Nói xong, Đồ Ngọc liếc nhìn nghi phạm bên cạnh, “Nhưng hắn vẫn không nhận tội.”
Mục Phương Sinh nhìn xuống chiếc còng trên tay nghi phạm: “Cảm ơn, chúng ta cởi trói cho anh ta trước.”
Còng tay được thả ra, nghi phạm vô cớ nhìn Mục Phương Sinh trước mặt.
Gã còn chưa kịp phản ứng, đối phương đột nhiên nắm lấy tay gã như nắm tay bạn gái, còn không chê tay gã nhớp nháp mồ hôi, kéo gã đi thẳng vào nghĩa trang.
“Cái đ…” Gã cắn nuốt xuống mấy chữ chửi thề, lại mở to hai mắt nhìn Đồ Ngọc, giãy giụa không chịu đi, vặn vẹo thân mình hỏi: “Người anh em, vậy là sao?!”
“Đi theo anh ấy.” Đồ Ngọc nói xong, ánh mắt đụng phải Mục Phương Sinh, lập tức nở nụ cười xán lạn, giống như người mẫu trên bảng quảng cáo kem đánh răng ở sân bay.
Hầu hết dân ở thôn Giao đều là dân tộc thiểu số, vẫn giữ tập tục thổ táng, dân làng địa phương được chôn cất trong nghĩa trang công cộng thôn Giao.
Thổ táng chiếm nhiều diện tích, khoảng cách giữa các bia mộ khá rộng, cạnh mỗi mộ còn trồng một cái cây.
Nghĩa trang mới được xây năm ngoái nên phần lớn cây non còn lùn hơn cả bia mộ.
Mục Phương Sinh không nói gì, nắm tay nghi phạm chậm rãi đi về phía trước.
Nếu anh không mặc đồng phục cảnh sát, nghi phạm cũng tưởng người đàn ông này là một nhà ngoại cảm nào đấy cảnh sát mời đến.
Đi ngang qua mộ bia nhà Đỗ, nghi phạm hơi căng chặt cơ bắp cố ý không nhìn về hướng đó —— đúng là gã ta đã đánh chết con gái, rồi cạy quan tài của ông Du giấu con bé vào đấy.
Nghĩa trang thôn Giao có hơn một trăm ngôi mộ, chỉ cần gã sống chết không khai, những cảnh sát hình sự này không thể đào từng ngôi mộ lên vì kiêng kị phong tục địa phương, sẽ không có chứng cứ.
Gã cũng không ngừng nhìn người đàn ông xa lạ đang nắm tay mình, thấy anh không có phản ứng gì đi qua mộ của ông Đỗ, trong lòng thầm mừng mình thoát nạn, nhưng còn chưa kịp hoàn hồn, người bên cạnh đột nhiên dừng lại.
Mục Phương Sinh quay người, vươn tay về phía hàng bia mộ, không chút cảm xúc nói: “Chúng ta vào đây đi dạo một chút.”
Liên tiếp có ba ngôi mộ, khi đi tới tấm bia thứ hai ở giữa, người đàn ông trung niên đột nhiên hất tay ra: “Cậu sờ tôi suốt cả một đường làm gì vậy, có biết ghê tởm không?!”
Vài cảnh sát hình sự đi theo phía sau khoảng cách hai ba mét, Mục Phương Sinh quay đầu nhìn họ, giơ ngón tay chỉ vào bia mộ trước mặt: “Liên hệ với người nhà của ngôi mộ này.”
Nửa tiếng sau, người nhà có mặt, nhất quyết không cho đào, tận đến khi nghe nói “Không hợp tác chúng tôi sẽ cắt trợ cấp hộ nghèo của nhà anh năm nay” mới thôi.
Đào vài nhát, mép quan tài lộ ra.
Chiếc đinh bạc lạnh lẽo nhô ra ở bên trái vẫn còn dính mùn cưa mịn và những đường gờ, được đặt nghiêng một góc, có vẻ như được thực hiện vội vàng, vẫn còn một nửa đầu đinh nhỏ chưa được đập xuống hết.
Hai cảnh sát hình sự phụ trách đào mộ nhìn nhau, cạy chiếc đinh này lên.
“Két——” một tiếng, tấm ván quan tài được nhấc lên, bụi mù mịt theo gió cuốn bốc lên cao.
Mùi hôi thối cũng phả vào mặt mọi người.
Trong quan tài, ngoài một bộ xương người toàn thân đen thui bọc sa tanh vàng, bên cạnh là xác một bé gái khoảng sáu, bảy tuổi đã hơi xanh.
Nữ cảnh sát tập sự đứng bên cạnh bịt mũi để chặn mùi, nhưng đôi mắt lại sáng như đèn pha: “Anh Tiền, sao anh ấy đoán được?”
“Mạch đập, căng cứng cơ bắp.” Tiền Đào cau mày quá lâu cũng bắt đầu hơi đau, giơ tay xoa xoa giữa trán, hừ một tiếng, “Trò xiếc này chỉ lừa được con nít các cô thôi, chẳng khó gì.”
“Em đến phân đội đã hai tháng mà không gặp anh này, anh ấy thuộc chi đội nào thế?”
Trước khi Tiền Đào có thể trả lời, cô ấy đã hào hứng đoán, “Điều tra kinh tế?”
“Hay là đội phòng chống ma túy?”
Tiền Đào từ xa liếc nhìn Mục Phương Sinh, nói: “Đồn cảnh sát ở phía bắc thành phố, chỉ là một cảnh sát đô thị quèn.”
Gió thổi qua, bóng cây nhảy múa trên con đường đất vàng.
Mục Phương Sinh đi đến xe