Đồ Ngọc uể oải lăn xuống, nằm bên cạnh anh, vươn một tay lại đây, giống như chơi đồ chơi mà xoa bóp lỗ tai của anh, sau đó xoa xoa vết lõm do đậu mùa bên cánh tay anh.
“May mà cậu không phải con gái,” Mục Phương Sinh nói, “Nếu không cậu lại đi túm tóc kéo váy người ta.”
Đồ Ngọc nằm nghiêng, nửa khuôn mặt vùi vào trong chăn, chỉ lộ ra một con mắt: “Em không phải con gái cũng có thể kéo váy người ta.”
Đang định tiếp tục đùa giỡn, anh thoáng nhìn thấy trên cánh tay Đồ Ngọc có mấy đốm trắng lấm tấm, đột nhiên cảm thấy sai sai: “Cậu… Đi tắm đi?”
Đồ Ngọc từ trên giường ngồi dậy, quần áo trên ga trải giường đều nhăn nhúm, lúc cậu ngồi thẳng dậy lộ ra một phần eo thon nhỏ.
Mục Phương Sinh thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm trần nhà trên đầu.
Có tiếng nước tí tách trong phòng tắm.
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Những gì Đồ Ngọc nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh từng câu một.
Ngữ điệu, âm cuối, hơi thở, cách uốn lưỡi.
—— Anh mê mẩn giọng nói của Đồ Ngọc, mà từ mê mẩn cũng không đủ, thực sự có thể nói là si mê.
Anh còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, Đồ Ngọc đã từ trong phòng tắm đi ra, đứng trước mặt anh, lại dùng bộ dáng đáng yêu kia: “Anh Sinh, anh có muốn tắm không?”
Mục Phương Sinh đưa tay cho cậu xem: “Tháo còng tay cho tôi.”
Đồ Ngọc xoay người lấy chìa khóa, cúi người tra lỗ khóa mở còng tay.
Cậu chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng quanh eo, Mục Phương Sinh vô tình liếc nhìn thêm vài lần cơ bụng xiên ngoài cắt chéo trên khăn tắm.
Phải công nhận thằng nhóc này có dáng người rất đẹp.
Mục Phương Sinh hắng giọng nói, “Chúng ta nên có một từ an toàn.”
Đồ Ngọc ngước mắt nhìn anh, nắm lấy tay anh vòng quanh cổ tay mình: “Anh làm như vậy, em sẽ dừng lại.”
“Được.” Anh gật đầu.
Những chú ve ngoài cửa sổ đã ngừng kêu, chỉ còn lại những chú dế thức khuya.
“Mục Thê, chắc cậu có nghe nói qua.” Anh đột nhiên nói ra, đây là lần đầu tiên anh mãnh liệt muốn nói ra.
“Em có nghe nói, ” Đồ Ngọc nói, “Tám năm trước… Mặt dây chuyền Nguyệt Quang Bảo Hạp là cô ấy đưa cho anh.”
Cùng nhau im lặng như mất tín hiệu, cuối cùng kết nối lại, “Ừm.”
“Năm đó “Đại thoại Tây Du” chiếu lại.
Ngày xảy ra vụ nổ ở Nam Đảo… Tôi đến đón cô ấy ở bến tàu Nam Đảo cũ.”
Khi anh còn nhỏ, Mục Khang Thư sẽ đưa anh đến cô nhi viện hàng năm.
Luôn có phóng viên với camera đi theo phía sau.
Anh nhìn thấy cô lần đầu tiên khi anh mới 9 tuổi, cô bé có mái tóc dài, thân hình gầy gò nhưng bắp chân và cánh tay thì sưng phù.
Thực sự đói liên tục quanh năm sẽ không ngay lập tức teo tóp lại mà sẽ có biểu hiện sưng tấy không lành mạnh như vậy.
Trên những viên gạch xốp nhiều màu trong phòng đồ chơi trẻ em của cô nhi viện, chủ yếu là những đứa trẻ hai, ba tuổi, cô bé ngồi ở đó, nhỏ hơn những đứa trẻ ba tuổi bình thường, nhưng lại không mặc quần hở đũng, khuỷu tay và đầu gối của được bao phủ bởi quần áo, quần áo có mụn vá, cô bé không khóc cũng không quấy phá, một đôi mắt to ngấn nước cảnh giác quan sát xung quanh, có một nốt ruồi son sáng màu ở đuôi mắt trái.
Khi đó, anh đoán tuổi thật của cô lớn hơn “ba tuổi”, chỉ vì cô bị suy dinh dưỡng lâu ngày nên cơ thể nhỏ thó.
Các đại diện doanh nghiệp quan tâm đi theo Mục Khang Thư phân phát gà rán cho từng đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi.
Khi những đứa trẻ đang ngấu nghiến ăn, camera chiếu thẳng vào mặt chúng.
Vì vậy, cô bé kia không bao giờ lấy thức ăn trước mặt mình.
Mùi gà rán độc đáo tràn ngập căn phòng đồ chơi đông đúc.
Phóng viên sốt ruột đứng cạnh máy quay phim trên giá ba chân, ngón tay định chọc vào đầu cô bé: “Ăn nhanh lên!”
Anh hiểu tại sao phóng viên không chuyển sang người khác để quay, hầu hết trẻ em trong cô nhi viện đều bị bỏ rơi, tàn tật, bại não, thiểu năng trí tuệ…
Hình ảnh trẻ em quá không bình thường không thể phát lên TV được, người xem sẽ cảm thấy khó chịu.
Lên TV phải là một đứa trẻ xinh đẹp và khốn khổ, và chỉ có cô bé này mới đáp ứng được yêu cầu.
Phóng viên đang giằng co với cô bé không biết hiểu cái gì, anh ta ngồi xổm xuống, đưa micro đến miệng cô bé để thu âm, hỏi: “Lúc bị bỏ rơi, cháu bao nhiêu tuổi?”
Cô bé lắc đầu.
“Vậy cháu có nhớ gì cha mẹ ruột của mình không?”
Cô bé lần này thậm chí không lắc đầu, cô quay đầu sang một hướng khác, Mục Phương Sinh vô tình bắt gặp ánh mắt của cô.
Ngón tay của phóng viên chọc thẳng vào vai cô bé: “Quay lại, quay lại coi! Muốn chụp ảnh khóc cũng không cho chụp, khổ lắm!”, Sau đó xoay người nói với quay phim, “Quay cận cảnh con câm này thêm vài lần đi, dù sao trông mặt mũi cũng được, có thể sử dụng.”
Anh không biết lấy dũng khí từ đâu, lao về phía camera, chân máy rơi xuống, ống kính camera trị giá mấy chục nghìn tệ rơi xuống đất, phóng viên túm lấy anh hét lên: “Cái thằng nào thế này? Hả, con nít nhà ai vậy? Có biết dạy con không?”
Sau đó, anh nghe thấy tiếng bước chân của Mục Khang Thư đi nhanh tới.
Cha anh túm lấy anh, giơ tay tát một bạt tai thật mạnh.
Một bên tai đấy không thể nghe thấy gì, phải mất nửa tháng mới khá hơn.
“Cô nhi viện cách đó không xa, sau đó tôi tới mấy lần, lần nào cũng thấy cô ấy ở đó.
Rồi có một lần đầu óc tôi bị gì ấy, tôi ôm cô ấy chạy như điên, định giấu cô ấy trong cốp xe của bố tôi, đưa cô ấy về nhà.”
“Ở đâu?” Đồ Ngọc ngắt lời.
“Cốp xe.”
“Tôi sợ bố tôi phát hiện ra.” Mục Phương Sinh giơ tay lên xoa giữa lông mày, “Lúc đầu, cô gái nhỏ không phản kháng, có lẽ cô ấy không thích cốp xe nên lúc nhét vào cô ấy cắn tôi một cái.”
“Em tương đối ít kinh nghiệm,” Đồ Ngọc nói, “Có người thích cốp xe à?”
Mục Phương Sinh cố gắng lấy lại tôn nghiêm của mình: “Khi đó tôi còn nhỏ, có lẽ năm sáu tuổi… bảy tám chín tuổi.”
Bên cạnh Đồ Ngọc híp mắt nhìn anh một hồi: “Anh Sinh, ý của anh là anh đã chín tuổi?”
Mục Phương Sinh ho nhẹ che giấu sự xấu hổ của mình, đưa tay ra để lộ vết sẹo hình lưỡi liềm trên hổ khẩu tay trái: “Tôi bị cắn để lại sẹo.”
Đồ Ngọc giơ cổ tay lên nhìn vết sẹo nông đến mức gần như không nhìn thấy, anh tiếp tục lải nhải: “Hồi nhỏ tôi không có nhiều tiền tiêu vặt, chỉ có thể mua cho cô ấy ít kẹo.
Tôi cứ nằng nặc thuyết phục bố,