Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Tiếng đuổi ngỗng “suỵt suyt” từ xa đến gần——
Con gà trống bị Đồ Ngọc bắt cóc là ‘người’ đầu tiên thở phào nhẹ nhõm, nó nhấc đôi chân gà mảnh khảnh, vỗ cánh phành phạch nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Đàn ngỗng vừa rồi cũng bay hết một nửa dũng khí, nghiêng đầu về hướng kêu “quạc quạc”, lắc lư thân hình mập mạp giậm bùn nước đục ngầu tập trung về phía phát ra âm thanh.
“Tôi xin lỗi.”
Một ông già gầy gò trong bộ quần áo bảo hộ màu xám bước ra từ giữa đàn ngỗng, đứng trước mặt họ, “Những con ngỗng nhà chúng tôi rất hung dữ.” Ngẩng đầu nhìn hai người, ông lão lại nói: “Hai cậu..
Là đồng chí cảnh sát?”
“Mỹ Quyên không hiểu chuyện, nhưng cô ấy cũng khó chịu vì bị dày vò liên tục.
Những ngày này, cảnh sát luôn đến hỏi về đứa trẻ Cát Bân đó.
Mỹ Quyên đã nói đi nói lại, sáng hôm nay có người vừa đến, tối lại đến hai cậu, nên cô ấy tức giận thả ngỗng ra.”
“Làm gì có ạ?” Mục Phương Sinh đứng dậy mỉm cười, “Là do lỗi chúng tôi đến lúc nửa đêm.
Ngại quá, xin lỗi chú nhiều.”
Anh cùng Lưu Kiện tán gẫu như bình thường, thấy Lưu Kiện bắt đầu thả lỏng, anh giả vờ nhẹ giọng đề cập: “Chú, tôi nghe cảnh sát nói rằng chú đã xảy ra chuyện năm 99?”
Bước chân của Lưu Kiện hơi khựng lại, nhếch môi cười cười: “Đúng rồi.
Tôi đã giết người.
Tôi hoảng sợ bỏ chạy.
Sau đó, tôi vội vàng đến đồn cảnh sát đầu thú.
Tôi bị chính phủ kết án ba năm.”
Ánh đèn đường mờ ảo, nhưng đủ để chiếu sáng đôi giày cao su màu xanh đậm mà Lưu Kiện bước xuống vũng nước.
Như thể chính ông ta cũng sửng sốt, đưa tay lên gãi má: “Ây dà! Trong ba năm ở tù, chính phủ đã dạy tôi rất nhiều kỹ năng, thức dậy đi ngủ đều đặn mỗi ngày, rất tốt…”
Nói chuyện với cảnh sát mà tạo thiện cảm bằng cách khen ở trong tù thật tốt, thật sự hơi khó nói.
nhưng Mục Phương Sinh chỉ mỉm cười, và thay vì tiếp tục nói về tình hình trong tù, anh bình tĩnh chuyển cuộc trò chuyện trở lại sang chủ đề trước: “Mà này, sao lúc ấy chú từ phía đông của cầu đi qua lại không thấy người đi bộ ngang qua đường chứ?”
——Biên bản ghi rõ ràng rằng “trong khi ô tô đang lái xe từ tây sang đông trên cầu Ô Hà, nó đã va chạm với một người đi bộ đột nhiên băng qua đường từ nam lên bắc, dẫn đến cái chết của người đi bộ” —Mục Phương Sinh cố tình đổi ngược phương hướng.
“Lúc ấy tôi buồn ngủ.” Lưu Kiện bất tri bất giác thở dài, “Năm đó đại sư cũng tính toán cho tôi tôi nhất định gặp xui xẻo, đúng là không tin cũng không được.”
Mục Phương Sinh nhìn Đồ Ngọc một cái, trong mắt người khác chỉ là cái nhìn nhau thản nhiên, nhưng Đồ Ngọc lại ngầm hiểu ẩn ý, hỏi: “Chiếc xe gây tai nạn Long F23078 còn ở đó không?”
Lưu Kiện xua tay: “Xe của ông chủ, sau khi xảy ra tai nạn, tôi ngồi tù nên không liên lạc với ông ấy nữa, ai thèm quan tâm đến cái xe chứ?”
Biển số của chiếc xe là Long F61088.
Đồ Ngọc thay đổi biển số một cách quá đáng nhưng Lưu Kiện thậm chí còn không có một chút ấn tượng nào về biển số của chiếc xe gây ra tai nạn.
Sống ở Duyên Châu hơn 50 năm, cầu Ô Hà chỉ cách nhà 6km, thế mà ông không nhớ mình đã đi hướng nào để lên cầu.
“…Mà này, đồng chí cảnh sát, tôi tưởng các cậu đến hỏi về Cát Bân chứ, làm sao lại hỏi đến mấy chuyện vụn vặt hồi xưa thế.”
“A, chỉ là tiện miệng hỏi thế thôi, vậy chú kể tôi nghe về Trương Cát Bân đi?”
Anh kiên nhẫn lắng nghe Lưu Kiện kể về thời thơ ấu của Trương Cát Bân, không gì khác hơn là y có tính cách tốt khi còn nhỏ và rất hiếu thảo với mẹ.
Mục Phương Sinh: “Được rồi, chú lùa ngỗng về trước đi.”
“Ừm.” Lưu Kiện gật đầu.
Tất cả những điều tổng hợp lại, chỉ có thể cho thấy —— Lưu Kiện hoàn toàn không phải là tài xế gây ra vụ tai nạn năm 1999.
Sau khi chia tay Lưu Kiện, Mục Phương Sinh và Đồ Ngọc trở lại dọc theo con đường làng như cũ —— nếu muốn bắt taxi, trước tiên phải đi bộ từ đường làng ra đường nhựa.
Vừa nhìn thấy đèn đường, một trận gió đêm se lạnh thổi qua, mùi chua chua xộc vào mặt, mê man hồi lâu, Mục Phương Sinh mới phát hiện ra đó là mùi nước thức ăn thừa trên người anh.
Xoay người, vừa định tán gẫu với Đồ Ngọc ở phía sau, hai luồng sáng trắng đột nhiên đâm vào mắt anh, nhanh chóng đi tới từ phía sau Đồ Ngọc.
Đó là đèn pha!
Vừa mới bị một chiếc xe tải cỡ trung tấn công không lâu, nên lúc này không thể nghi ngờ gì nữa, anh sải bước về phía trước, dùng hai tay ôm lấy Đồ Ngọc, lăn thẳng xuống bãi cỏ bên cạnh!
Bụi cỏ vừa mưa xong ướt đầy nước.
Hai người lăn lộn như vậy, ướt cũng ngang ngửa như nhảy xuống ao.
Hai ngọn đèn trắng lúc này đã cách bọn họ rất gần, Mục Phương Sinh ngẩng đầu lên, phát hiện khoảng cách giữa hai ngọn đèn trắng đã trở nên rộng hơn rất nhiều, anh không biết mình có chói mắt hay không, đèn xe ở gần sát như gang tấc.
Đúng là đèn xe —— nhưng không phải ô tô mà là hai chiếc xe máy chạy song song với nhau, hai người trên xe máy vừa chạy vừa tán gẫu.
“…”
“Trời ơi! Nhìn kìa, có hai người trong bụi cỏ!”
“Đừng nhìn, chắc là hai đứa con thiểu năng nhà ông Cẩu ra chơi đấy!”
“Chậc chậc, tội nghiệp ghê!”
Hai chiếc mô tô dọc theo con đường nhỏ rẽ vào thôn, Mục Phương Sinh vẫn đang ôm chặt Đồ Ngọc ngâm mình trong vũng nước.
Hai giây sau, tiếng cười của Đồ Ngọc từ phía trên truyền đến.
Bộ ng ực nằm sấp của anh cũng rung lên theo.
Vừa mưa to, cả hai người đều ướt sũng nước.
Đưa thêm 50 nhân dân tệ cho taxi, tài xế mới chịu chở hai người về khách sạn.
Tầng dưới khách sạn có một gian hàng chợ đêm, bán đủ thứ, hai người mua bừa một đống, định mang về phòng ăn.
Đại thiếu gia không kén ăn, nhưng lúc Mục Phương Sinh đưa gà rán đến, lại lắc đầu: “Em không ăn gà rán.”
“Sợ tăng cân à?” Mục Phương Sinh suy nghĩ một chút, “Tôi lột da gà cho cậu nhé nhé?”
Đồ Ngọc: “Cũng không ăn.”
“Còn món nào không thích ăn không?”
“Không ăn gà rán.”
Mục Phương Sinh gật đầu, cầm bánh quẩy và trái cây cuộn lên cắn một miếng, quả thật anh có chút đói, lại cắn một miếng nữa, anh phát hiện Đồ Ngọc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình.
Vừa nhai vừa nói: “Sắp nghẹn rồi.
Cậu làm gì vậy?”
“Vậy anh nuốt xuống trước đi, em nói sau.”
Anh nuốt xuống ngụm cuối cùng, vừa chạm vào chiếc cốc bên cạnh định uống nước, Đồ Ngọc ở đối diện đột nhiên quỳ xuống đè anh lại, hơi thở nóng hổi phả vào tai anh: “Ăn xong chưa?”
Suýt chút nữa sặc nước bọt, Đồ Ngọc tiếp tục thẳng thắn nói: “Em cứng rồi, muốn nhìn anh ăn cái khác.”
Thức ăn bị chặn trong thực quản, Mục Phương Sinh choáng váng ho dữ dội.
Đã bảo không thể ở cùng một phòng với Đồ Ngọc mà!
Nửa đêm,