“Được.
Vậy tôi nói cho cậu biết sự thật.
” Từ Hiểu Vũ ngồi trong phòng thẩm vấn rụt bả vai thở dài, “Cô gái này ỡm a ỡm ờ, ngày nào cũng tán gẫu với tôi, nhưng lúc tôi đề nghị ngủ với cô ta thì cô ta lại từ chối, không nhận tiền.”
Hắn nghiêng đầu về phía trước, vì hai tay đã bị còng cố định, hắn đưa mặt xuống tay, dùng đầu ngón tay gãi vào lỗ mũi phía dưới, tiếp tục, “Lúc đầu là hai ba nghìn, nhưng WeChat không nhận thì tự động hoàn trả, tôi nghĩ cô ta thấy số tiền quá ít nên đã chuyển 10.000, sau đó tăng lên 20.000, 50.000 rồi 80.000, cô ta vẫn trả lại.
Người phụ nữ này cứ treo tôi như thế cho đến đêm hôm đó, tôi chuyển qua 100.000.”
Nói đến đây, Từ Hiểu Vũ bĩu môi, “Cô ta một chút cũng không đáng cái giá đấy, ngực lớn nhưng lại xệ xuống, trên bụng còn có mỡ, hết cả hứng húp sò.”
“Hơn nữa, cho dù tôi có giết cô ta, tôi cũng đâu có ngu đến mức vứt bao cao su ở đó? Tôi có tiền án nên sẽ bị phát hiện ngay!”
Lúc này, từ xa vang đến một trận ồn ào: “Đây là phòng thẩm vấn … ngài, có thể chờ ở bên ngoài được không?”
Tiếng giày cao gót gõ lên gạch lát nền dần đến gần cửa, một người phụ nữ trung niên đeo đầy trang sức bước vào, cười một cách khó chịu, bà ta liếc nhìn Từ Hiểu Vũ trong tấm kính một chiều, nhìn Mục Phương Sinh nói: “Xin chào, tôi là mẹ của Từ Hiểu Vũ, Từ Minh Hà, tôi nghe nói Từ Hiểu Vũ bị cảnh sát triệu tập nên bỏ công việc của mình đến đây, có thể hỏi tại sao con trai tôi lại được đưa đến đây không?”
Từ Minh Hà vẫn đang cười, và Mục Phương Sinh hiểu cảm giác khó chịu đến từ đâu, người phụ nữ này có lẽ vừa mới tiêm botox, vẫn đang hồi phục, vùng da trên trán và quanh mắt của bà ta có cảm giác căng cứng.
“Xin lỗi, Từ Hiểu Vũ dính líu đến một vụ án, còn đang điều tra, hiện tại không tiện tiết lộ nội dung.”
Bên trong, Đồ Ngọc thẩm vấn gần như xong, hai cảnh sát hình sự đi vào, cởi trói cho Từ Hiểu Vũ từ trên ghế thẩm vấn, mỗi người khoác một tay áp giải hắn đi ra.
Từ Hiểu Vũ vừa đi ra, lập tức mở to hai mắt, như người chết đuối vớ được cọc mà tuyệt vọng kêu lên: “Mẹ, mẹ! Con không có phạm pháp! Khi nào con có thể về nhà?”
Thấy vậy, viên cảnh sát hình sự dừng lại, Từ Minh Hà đi đến bên cạnh con trai mình, vì cơ trán gần như không cử động được nên vẻ mặt của bà ta trông dữ tợn và méo mó, giơ tay tát vào mặt Từ Hiểu Vũ: “Tại sao mày không chết đi!”
“Anh Sinh, em thấy Từ Hiểu Vũ có vẻ đang nói thật.”
“Ừ.” Trong hành lang vẫn còn thoang thoảng mùi nước hoa đắt tiền của Từ Minh Hà, Mục Phương Sinh liếc Đồ Ngọc bên cạnh, “Có vẻ là vậy.”
Tiếng sột soạt của lớp vỏ đường lọt vào tai anh, anh tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh nằm trong túi quần của mình, lấy ra một gói kẹo nhỏ đựng trong túi rút nhỏ như lần trước từ trong túi quần mình, nhịn hai giây nói: “Tay nghề của cậu không đi diễn ảo thuật cũng uổng lắm đấy.”
Đồ Ngọc cười cười: “Đội trưởng Lương bảo em đi điều tra vụ án cướp xe quá tốc độ, nên hôm nay em không làm chướng mắt anh nữa.”
“Tôi cũng không có…” thấy cậu chướng mắt.
Nghe thấy có người đi lên lầu, anh không nói tiếp nữa.
Buổi sáng mở thêm một cuộc họp thảo luận vụ án.
Báo cáo khám nghiệm tử thi đã có, vết thương chí mạng nằm trên lưng của nạn nhân Vương Hân Di, sau khi chết bị chặt xác và ném xuống biển
Gặp trận bão gió lớn mới bị cuốn vào bờ.
Do thi thể bị ngâm trong nước biển quá lâu, vết thương ở sau đầu đã bị thối rữa nên không thể nhìn ra hình dạng của hung khí giết người từ vết thương.
Mô mềm cung cấp rất ít bằng chứng, nhưng pháp y đã tìm thấy những vết lởm chởm nhấp nhô trên phần xương.
Phán đoán công cụ chặt xác là một cái cưa.
Tòa nhà Vương Hân Di thuê thậm chí còn không có thang máy, ít người vào ở, hầu hết các chủ nhà chỉ giữ nhà cũ chờ phá dỡ.
Chỉ có một ông già sống một mình trên tầng năm, cách một tầng với nhà của Vương Hân Di, ông già nói ông không nghe thấy gì vào đêm xảy ra án mạng.
Loại cưa xích tĩnh âm thực sự gây ra rất ít tiếng ồn.
Nơi thi thể bị phân xác có thể là nơi ở mà Vương Hân Di bị giết.
“Cưa? Từ Hiểu Vũ cố tình mua một cái cưa để xẻ xác cơ thể?” Tiền Đào hỏi.
Lương Nham liếc anh ta: “Người cưỡng hiếp phụ nữ mang theo cưa máy đến nhà à?”
Màn hình chiếu nhảy đến ảnh chụp nhiều góc độ của chiếc túi du lịch lớn màu đen chứa các bộ phận cơ thể, có một bức ảnh cận cảnh nhãn hiệu bên trong chiếc túi, hàng Quảng Châu.
Lương Nham nói, “Đã liên hệ với nhà sản xuất chưa?”
Một cảnh sát hình sự trả lời: “Tôi đã liên hệ.
Số lô của sản phẩm là từ đầu tháng trước.
Chỉ có ba cửa hàng ở thành phố Thủy nhập hàng.
Hai cửa hàng ở trung tâm mua sắm và một cửa hàng ở đường phía sau danh lam thắng cảnh Nhất Tuyến Thiên.
Hai cửa hàng ở trung tâm mua sắm chúng tôi đã liên lạc hỏi, trong khoảng thời gian xảy ra vụ việc, không có chiếc túi du lịch cỡ lớn nào của thương hiệu này được bán, còn cửa hàng ở ngõ sau của Khu thắng cảnh Nhất Tuyến Thiên —— số điện thoại đăng ký kinh doanh của họ không gọi được.”
Lương Nham: “Mục nhi, đưa Viện Viện đến đó.”
Tiền Đào vươn cổ định mở miệng, bị Lương Nham trừng mắt nhìn, tức thì rụt người lại.
Cơn bão đi qua, bầu trời lại quang đãng trong xanh và mặt trời chói chang như một cái hố đang cháy hừng hực.
Những con đường phía sau phố đều được lát bằng đá cuội, Lưu Viện Viện đi giày cao gót đế xuồng lảo đảo đuổi theo Mục Phương Sinh: “Anh Mục… em bôi đều chưa?”
Mục Phương Sinh nhìn lại khuôn mặt vừa bôi xong kem chống nắng của cô: “Đều rồi.”
Lưu Viện Viện tập trung nhìn anh, lại không chú ý tới chân của cô, cô giẫm nhầm chân, Mục Phương Sinh vội vàng đỡ lấy: “Cẩn thận.”
Cửa hàng đồ bơi Bầu Trời Xanh.
Biển hiệu bị nắng phai màu, ngoài cửa không có camera an ninh.
Cửa hàng không lớn, Mục Phương Sinh đi dạo một vòng, phát hiện trong cửa hàng không lắp đặt hệ thống giám sát.
Vì chủ yếu bán đồ bơi nên chỉ có một tủ trưng bày hành lý và túi xách, hàng trên có ba lô, hàng dưới chỉ có một số túi du lịch cỡ lớn.
Không có chiếc túi du lịch màu đen nào cùng kiểu dáng với chiếc đựng thi thể, có vẻ như sau khi bán hết cửa tiệm không nhập thêm hàng.
Trong quầy thu ngân, một thanh niên mặc quần yếm màu xanh đang chơi game bằng điện thoại di động của mình ở một bên, với tai nghe bluetooth trên tai.
Thấy có người đến, thanh niên ngước lên nhìn nhưng không thấy ai đặt đồ lên quầy tính tiền, thấy hoang mang nhưng vẫn vội dán mắt vào màn hình điện thoại: “Cứu tôi với.
Tôi sắp bị con khỉ cầm búa đập chết mất rồi!”
Mục Phương Sinh lấy giấy chứng minh cảnh sát ra, đợi vài giây, thanh niên ngẩng đầu nheo mắt nhìn giấy chứng nhận của anh, “ai da” một tiếng, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, lại cúi đầu xuống.: “Tôi sắp đẩy pha lê rồi, đồng chí cảnh sát, chờ tôi hai phút…”
Mục Phương Sinh đưa tay ra ngoắc ngoắc: “Tôi chơi giùm cho.
Chúng tôi có mấy câu cần hỏi, hợp tác một chút.”
Thanh niên ngập ngừng nhìn cái tay kia, cuối cùng vẫn đưa điện thoại.
Lưu Viện Viện nhận được ánh mắt ra hiệu của Mục Phương Sinh, mở bức ảnh chụp chiếc túi du lịch trong điện thoại di động của cô, đưa nó trước mặt thanh niên: “Có ai tới mua chiếc túi này của cậu không?”
Thanh niên thò cổ nhìn kỹ, hai giây sau kiên quyết nói: “Có!”
“Tôi rất ấn tượng! Người đàn ông đó đeo kính râm và khẩu trang vải.
Tôi hỏi anh ta mặc thế này có thấy nóng không.
Anh ta nói đến du lịch ở Thủy Thành, bị dị ứng với ánh nắng mặt trời.”
Lưu Viện Viện: “Cậu còn nhớ đặc điểm ngoại hình của người đó không?”
Thanh niên thấp thỏm liếc liếc chiếc điện thoại di động Mục Phương Sinh đang cầm, chắc là lo lắng nhân vật trong game bị chết, bắt gặp ánh mắt của Lưu Viện Viện mới bắt đầu nhớ lại: “Anh ta khá cao và vạm vỡ, có vậy thôi.
Tôi đang ở quầy, anh ta