Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 30: Nhà bà ngoại tốt!


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Puck - Diễn đàn

Mợ cả và mợ út nhìn vẻ mặt mẹ chồng, vội chuyển đề tài, “Tẩu thấy Lập Hạ và Lập Thu về sau có thể để cho tiểu Sơn dạy cho ít chữ.”

Ngô thị nghe rất động lòng, lúc trước cả nhà ở chung một chỗ, nào có thời gian và tinh lực dạy con học chữ chứ? Chính là hơi lười biếng cũng không được.

“Lập Hạ và Lập Thu tuổi hơi lớn, có thể không?” Ngô thị có phần không yên lòng hỏi.

Mợ cả cười nói: “Tiểu Sơn của chúng ta cũng không phải mười mấy tuổi mới lên học đường sao? Lập Hạ và Lập Thu đều thông minh, khẳng định không thành vấn đề. Tẩu thấy vào lúc nông nhàn, cứ tới bên này.”

Mợ út cũng nói: “Đúng vậy, trước kia không có cơ hội, về sau này, thường tới đây.”

Ngô thị biết mọi người đều đầy lòng tốt bụng, nhưng dù sao cũng là thân thích, nếu thường tới đây, cũng không dễ nói, nàng hy vọng các con có thể biết chữ, nhưng nếu như ngày ngày đều ở đây cũng không phải là cách nói lâu dài.

Lại nói nếu tiểu Sơn thật sự thi đậu tú tài, còn phải tiếp tục đi học nữa, không thể làm trễ nải thằng bé, Ngô thị nói: “Chuyện như vậy, chỉ cần tiểu Sơn có thể để cho hai anh em bọn hắn biết mấy chữ là được, nhưng mà cũng không thể làm trễ nải chuyện của bản thân tiểu Sơn. Muội và cha tụi nhỏ cũng đã thương lượng một chú, có thể đưa một trong hai đứa đi học đường trong tộc không, dù sao cũng biết mấy chứ.” Ngô thị nói là lời nói thật, lên học đường là nghiêm chỉnh, nhưng thúc tu là một vấn đề.

(*) Thúc tu: cách gọi học phí thời xưa.

Bà ngoại tiểu Kiều nói: “Các con định muốn ở lại chỗ cũ?”

Mợ út Vũ thị vội nói: “Muội thấy vẫn nên dọn ra ngoài thì tốt hơn, ở bên kia còn không phải vẫn chịu tức của lão bà kia?”

Mợ út nói thẳng, liền trực tiếp nói tới bà cụ rồi. Bà ngoại tiểu Kiều vốn định nói nàng dâu của con út, nhưng lại cái gì cũng không nói.

Mợ cả hỏi: “Dì út, muội có ý tưởng gì?”

Ngô thị nói: “Muội định dọn ra, nhưng mà mới phân ra, một chút tiền cũng không chia. Muội và cha lũ nhỏ
ngược lại có chút tiền riêng, nhưng còn thiếu một chút. Vốn định tới đây tìm chị dâu và em dâu mượn một chút, nhưng tiểu Sơn còn phải đi thi, mọi người cũng không có. Muội định làm mặt dày đi tìm đại tỷ.” [email protected]

Mọi người vừa nghe đại tỷ, sắc mặt bà ngoại tiểu Kiều có phần không được tốt, nhưng mà cuối cùng không nói gì, mợ cả nói; “Tiểu Sơn đi học cũng không phải chuyện trong thời gian ngắn, trên đầu chúng ta vẫn có chút tiền, xây nhà là chuyện lớn, muội trước cầm dùng đi.”

Mợ út cũng nói; “Đúng vậy, đứa bé nhà muội đều còn nhỏ, hiện giờ cũng không cần dùng tiền,t ỷ tỷ cứ cầm dùng trước đi.”

Cuối cùng Ngô thị muốn chờ tình hình thi của tiểu Sơn mà định ra, nếu như tiểu Sơn thi đậu tú tài, vậy thì có thể đi huyện học miễn phí, vậy bớt đi một phần thúc tu, như vậy vay tiền cũng sẽ không khiến bọn họ cố hết sức.

Lúc ăn cơm, có gà già hầm cách thủy nấm khô, nấm khô do cậu cả mua bán, nấu cùng thịt gà, mĩ vị kia, khiến mấy anh em ăn mà trong lòng ngây ngất. Nơi này không ai ghét bỏ bọn họ ăn nhiều, cũng không có ai không cho bọn họ ăn. Cậu mợ đều thích bọn họ, ông ngoại và bà ngoại đều thương yêu bọn họ.

Chờ lúc trở về, cậu và mợ cho rất nhiều đồ, có gạo có mì, còn có một túi hạch đào to, bà ngoại tiểu Kiều còn bắt cho Ngô thị hai con gà mẹ, biết bọn họ chia ra, gà này nhất định không có phần của bọn họ.

“Gà mẹ này ngày ngày cũng có thể đẻ một trứng, đến lúc đó bồi bổ cho mấy đứa bé. Chờ heo mẹ của nhà thím ba con ở trong thôn đẻ, nương ôm một con cho các con.” Bà ngoại tiểu Kiều đau lòng khuê nữ.

Ngô thị cảm giác mình làm nữ nhi, vẫn khiến cho cha mẹ thêm phiền lòng, chưa nói hiếu kính gì bọn họ, 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện