Lưu Tinh Nhi liếm bờ môi quyến rũ của mình nói: “Tôi có hứng thú với cô gái Phạm Dương Dương này, anh và A Cường tự chọn đối thủ của mình đi!”
Diệp Thiếu Nam không nói gì, người này chỉ khoanh tay nhắm mắt lại như thể không một thứ gì có thể lọt vào mắt xanh của hắn vậy.
Đoàn Thế Cường thấy vậy thì cười gằn nói: “Nếu Diệp thiếu đã không muốn chọn vậy thì để lão Cường ta đây chọn trước vậy! Ta chọn tên nhóc có thực lực kia còn cái tên Đại Thành thì mặc kệ đi, đợi lão tử chiến xong rồi quay lại đánh cho tên kia một trận cũng không muộn!”
Đại Thành nghe thấy có người khinh thường mình thì hai nắm tay không chủ động siết chặt lại, hắn không phục nhưng sự thật hắn chính là kẻ yếu nhất ở đây, hắn nhẫn, hắn sẽ cho những kẻ kiêu ngạo này một kích trí mạng.
Dương Dương và Hữu Tín đều tiến lại gần đối thủ của mình chỉ còn Đại Thành đứng đó căng thẳng nhìn vị đang hờ hững nhắm mắt lại tỏ vẻ không quan tâm kia.
Lưu Tinh Nhi nở nụ cười quyến rũ với đối thủ của mình rồi nói: “Không ngờ ở đây cũng gặp được một cao thủ là nữ giới như cô, nếu không phải là đối thủ của nhau thì tôi cũng muốn kết thành bằng hữu với cô!”
Dương Dương cười mỉm nói: “Vậy thì đợi trận chiến này kết thúc hãy nói đến sau!”
“Tôi cũng nghĩ vậy!”
Hữu Tín lúc này đứng trước đối thủ của mình với dáng vẻ không loạn nhịp, người tên Đoàn Thế Cường này cao lớn hơn cậu bé rất nhiều, mạnh mẽ hơn, khí tức cũng kinh khủng hơn nhưng không vì thế làm cho Hữu Tín sợ hãi.
Hữu Tín thận trọng đánh giá đối thủ của mình, nét mặt của cậu đanh lại, giọng nói hạ thấp: “Anh rất mạnh, là đối thủ mạnh nhất từ trước đến giờ mà tôi phải đối mặt, thế nhưng tôi sẽ không vì thế mà thua cuộc!”
Thế Cường nhe hàm răng dữ tợn của mình ra cười cợt nói: “Nhóc con mạnh miệng lắm! Ta biết nhà người rất mạnh thế nhưng gặp phải ta thì số của ngươi rất đen đủi chỉ có thể dừng lại ở đây mà thôi!”
Thế Cường khoanh tay lại khinh thường nói: “Nể tình nhóc ít tuổi cho đánh trước, ta sẽ không tránh né!”
Hữu Tín nghe thấy vậy thì nở nụ cười gian manh, cậu nhóc dí dỏm nói: “Đấy là anh nói nhé, tôi đánh trước đây!”
“Cứ tự nhiên ta đây đang đợi!”
Hữu Tín thong thả nói: “Phong chung cực công tán! Thức đầu! Tụ Phong!”
Lời nói vừa dứt Hữu Tín đã xuất hiện ngay trước mặt của Thế Cường khiến cho tên này không kịp trở tay, thế nhưng với kinh nghiệm trinh chiến bao nhiêu năm của mình Thế Cường vẫn “gặp nguy không nạn”, tên này nhẹ nhàng đưa tay ra phía trước hòng nắm lấy quyền thế của Hữu Tín.
Hữu Tín đắc trí nhìn Thế Cường như thể đòn đánh của mình đã đắc thủ khiến cho tên này hoảng hốt.
Một cơn gió lạ từ phía sau Thế Cường có xu thế ngưng tụ lại như một miếng nam châm không khí hút vào lòng bàn tay của Hữu Tín.
Chiêu thức này khá độc lạ, nó khiến cho đối thủ không kịp phòng thủ, đối thủ tưởng chừng như đang chiến đấu trực diện nhưng thực chất chỉ là vô chiêu, đòn sát thủ nằm ở cơn gió phía sau lưng.
Cơn gió ngưng tụ lại thành một luồng khí kình chấn thẳng vào lưng của Thế Cường.
Một võ giả chưa Phá khí lại có thể ngưng tụ được chân khí phóng xuất ra ngoài là một điều không thể tưởng được, nhưng nếu để ý kỹ thì luồng chân khí này như có như không, nó chưa đạt đến chất của Phá khí kỳ tông sư mà chỉ mô phỏng lại nhưng dùng để đánh lén thì hiệu quả vô cùng lớn.
Chiêu thức đầu tiên của “Phong chung cực công tán” lại là một sát chiêu, sát chiêu này theo đẳng cấp của võ giả mà tăng dần, nó chỉ có thể hạ sát được kẻ yếu hơn hoặc đối thủ ngang tầm nhưng khi đối mặt với đối thủ mạnh hơn nhiều thì sẽ trở nên vô dụng.
Đẳng cấp của Thế Cường không cao hơn Hữu Tín là bao, cộng thêm sự chủ quan của hắn khiến cho tên này bị thổ huyết và xích lại gần Hữu Tín.
Hữu Tín không vì thế mà dừng lại, cậu tạ nâng khỉu chân của mình lên thúc thẳng vào bụng của Thế Cường khiến cho tên này đang đà tiến tới bị lật ngược về phía sau.
Hữu Tín tiếp tục tiến lên theo đà muốn một quyền bồi vào hạ gục đối thủ thì Thế Cường căng phồng hai bắp chân dẫm mạnh xuống đất tạo thành hai đường rãnh dài trên sàn đấu, tay trái hắn giơ lên đỡ lấy nắm đấm của Hữu Tín.
Thế Cường nhe hàm răng của mình ra, hắn nhổ ngụm đờm máu dính trong cổ xuống đất rồi cười gằn nói: “Đau đấy cậu nhóc, đúng là ta đã quá khinh thường cậu rồi!”
Hữu Tín trong nguy không loạn, cậu ta nâng đầu gối của mình lên tung một đòn thật mạnh vào Thế Cường.
Thế Cường cũng không phải kẻ ăn chay, hắn nhấc đầu gối của mình lên đỡ lấy sát chiêu của Hữu Tín và lấy đà hất tung cậu nhóc về phía sau.
Lau vệt máu đọng lại trên khóe môi Thế Cường híp mắt mình lại và lần nữa đánh giá lại đối thủ nhỏ tuổi này.
Hắn đã xem những thước phim về cách chiến đấu của Hữu Tín và nhận thấy tên nhóc này cũng không phải dạng vừa, tên nhóc này dùng những chiêu thức chưa từng có ai biết đến và khắc chế họ nhưng hắn thì khác, hắn đã nghiên cứu, tìm hiểu rất kỹ lưỡng về nó, thế nhưng đó cũng không phải là tất cả.
Dường như hắn đã quá coi thường tên nhóc này, tên nhóc Hữu Tín này mạnh hơn những gì mà hắn biết, có thể trước đó tên
này vẫn chưa trổ hết tài năng của mình.
Quả thật là một đối thủ đáng gờm!
…
Dương Dương chĩa thanh Lang nha kiếm của mình về phía Lưu Tinh Nhi, hai cô nàng xinh đẹp, mạnh mẽ, tràn đầy tự tin, kiêu ngạo đứng ở đó, cùng một chỗ và đối đầu với nhau là một điều hiếm thấy, không phải lúc nào cũng có thể bắt gặp.
Dương Dương triển khai tấn công trước, từng đường kiếm của nàng như một bản nhạc hòa tấu của đất trời.
Chiến đấu cùng nàng là một nữ quân nhân sử dụng “Phương Thiên Kích”* hiếm có, thanh “Phương Thiên Kích” này cao hơn nàng một cái đầu nhưng cũng không thể ngăn được sự biến hóa khôn lường khi rơi vào tay của nàng.
(*Phương Thiên Kích( hay Phương Thiên Họa Kích): vũ khí nổi tiếng của Lữ Bố, tướng sỹ nhà Đông Hán và nổi tiếng nhất trong tác phẩm “Tam Quốc diễn nghĩa”)
Từng đường đâm, lướt, trượt, kéo, vung được nàng thể hiện một cách mượt mà, nhanh, gọn, lẹ không một động tác thừa như thể thanh “Phương Thiên Kích” này chính là một thể của nàng ta.
Từng tiếng va đập của binh khí vang lên, ánh lửa phóng ra xung quanh khi hai binh khí va chạm vào nhau tạo thành những bản nhạc hòa quyện lại.
Lợi dụng sơ hở Tinh Nhi đâm một kích về mạn sường của Dương Dương khiến cho nàng bị rách một phần eo áo, rớm một ít máu nhòe ra xung quanh.
Cắn chặt răng Dương Dương không đợi Tinh Nhi rút binh khí trở về, nàng kẹp chặt nó ở bên hông, một tay giữ chặt tay còn lại vung Lang nha kiếm về phía Tinh Nhi khiến cho cô nàng này không thể không buông bỏ vũ khí của mình.
Mất binh khí Tinh Nhi rơi vào thế bị động chỉ có thể né tránh mà không thể phản đòn, thế nhưng trong tình huống nguy hiểm như vậy nàng vẫn “biến nguy thành cơ” khi lướt nhẹ những ngón tay của mình trên dọc thân kiếm và nắm chặt lấy tay phải của Dương Dương.
Mặc dù là một kiếm khách nhưng thời gian Dương Dương tiếp xúc với kiếm đạo còn quá ít, vậy nên đôi khi nàng vẫn chưa thể sử lý hết được những tình huống bất ngờ như lúc này.
Dựa vào thế thủ gần của mình mà Tinh Nhi đã đánh văng vũ khí của Dương Dương xuống đất và gạt nó ra xa.
Lúc này, hai cô nàng tay không tấc sắt lao vào cuồng ẩu với nhau như hai nữ võ sỹ, hai người vận dụng cách đấu thuật và liên tục gây áp lực lên đối phương.
Với kinh nghiệm là một quân nhân lâu năm thì cách đấu thuật của Tinh Nhi hơn hẳn Dương Dương một bậc.
Bằng chứng là việc nàng đã đẩy ngã được đối thủ của mình ra phía mép sàn đấu và tiến đến với ý định kết thúc trong một sát na.
Trong một khoảnh khắc Dương Dương nhanh trí cúi người xuống tay trái bám lấy cổ áo của Tinh Nhi, tay phải chạm đất còn hai chân lấy đà bật ngược đối thủ của mình rơi xuống sàn đấu.
Theo luật lệ một bên bị gục ngã hoặc rời khỏi sàn đấu thì bên còn lại sẽ dành được chiến thắng.
Dương Dương đã thắng nhưng là thắng hiểm, nàng mệt mỏi thở dốc và ngồi bệt xuống đất.
Tinh Nhi thì không thể tin vào mắt mình, nàng bị một đối thủ kém hơn đánh bại, đó là đả kích rất lớn đối với sự kiêu ngạo của nàng.
Thiếu tá Khải lắc đầu không thôi, hắn thở dài nói: “Thua trong một sát na, đối thủ của Tinh Nhi rất mạnh, nàng thua cũng không oan uổng chút nào chỉ là thiếu một chút may mắn nữa mà thôi!”
Nam Phong cười mỉm: “Thua là thua, thắng thua trong một tích tắc cũng quyết định tất cả, không có gì chỉ là một chút cả!”
Thiếu tá Khải thở dài: “Đúng vậy! Thắng là thắng, thua là thua, đó cũng là một bài học lớn đối với nàng, chỉ là… Không ngờ người tên Vũ Hữu Tín kia trông vậy mà lại là một nhân tài, có thể chiến thắng được Thế Cường và là hạ gục chứ không dùng tiểu sảo!”
Dương Dương quay mặt sang nhìn Hữu Tín thì thấy cậu nhóc đứng thẳng người như một cường giả, người đang nằm dưới đất chính là Thế Cường.
“Thế mà lại là đánh gục, ta vẫn phải cổ gắng hơn nhiều nếu không sẽ bị Hữu Tín bỏ xa mất!” Dương Dương cảm thán.
Cách đây một tháng Hữu Tín vẫn còn kém nàng rất nhiều, vậy mà sau một tháng từ một cậu nhóc đã lột xác thành một cường giả đích thực.
Thế nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, Boss của họ vẫn còn, người mạnh nhất của tổ đội số một, Diệp Thiếu Nam!