Câu trả lời này không thể tính là điều Doãn Đại Nam mong muốn, thế nhưng cũng đủ làm ông ta hài lòng.Với tính cách của Liễu Hạ Vi thì rõ ràng câu trả lời này đã được tính là tốt nhất có thể rồi, cô không phủ nhận quan hệ giữa hai người họ, còn cố gắng trả thù cho ông ta theo cách của mình, mong cô tự tay giết người là chuyện hoang tưởng.Nghĩ về tâm nguyện lúc lâm chung của sư phụ, ông ta khẽ thở dài, hỏi Hạ Vi: “Vậy giờ cô nương có đồng ý nhận tôi làm sư phụ không?”Có lẽ đã suy nghĩ về vấn đề này từ trước, nên cô nhanh chóng trả lời: “Tôi đồng ý.”Rồi cô hỏi lại Doãn Đại Nam: “Nghi thức nhận đệ tử như thế nào?”Doãn Đại Nam có sao nói vậy: “Cũng không cần phải quá phức tạp, cô lạy tôi ba lạy, dâng cho tôi một cốc trà là được.”Cũng may là Vương Thiên Quân có mang theo bình trà theo người.Liễu Hạ Vi liền quỳ xuống lạy Doãn Đại Nam ba lạy, rồi dâng cốc trà lên cho ông ta, nói: “Sư phụ dùng trà.”Doãn Đại Nam vui mừng cười khà khà, ông ta biết rằng tương lai người đồ đệ này sẽ trở thành cường giả có danh vọng cao trong giang hồ, tuy chí hướng hay tính cách hai người cách xa nhau, nhưng vẫn có thể làm ông ta nở mày nở mặt rồi.Rồi ông ta đỡ Liễu Hạ Vi dậy, nói với cô: “Đồ nhi, tốt lắm, tốt lắm.”Sau khi đỡ Liễu Hạ Vi dậy, ông ta lại nói tiếp: “Hiện giờ ta phải đi tìm tên Thôi Bân trả thù, không có thời gian dạy hết bí pháp cho con, trước mắt ta sẽ dạy con bí pháp tăng cường nội công bản thân, con lại đây.”Nói xong ông ta ra hiệu cho Liễu Hạ Vi đi theo mình.Hai người đến một chỗ khá xa, ông ta nói: “Trước khi ta truyền cho con bí pháp này, ta có chuyện muốn con ghi nhớ, bí pháp này chỉ có thể truyền cho đệ tử, mà cũng chỉ truyền cho một đệ tử duy nhất mà thôi.Trong trường hợp bất đắc dĩ ảnh hưởng đến tính mạng thì có thể truyền cho người khác, như ta truyền cho sư thúc Đại Phương của con vậy, nhưng phải bắt người này thề không được phép truyền thụ cho ai khác, kể cả đệ tử, cha mẹ, vợ chồng.Nếu bí pháp này được truyền thụ rộng rãi thì sẽ là đại họa cho giới giang hồ, con có hứa với ta không?”Liễu Hạ Vi gật đầu: “Con hứa.”Đến đây thì Doãn Đại Nam bắt đầu giảng giải về trọng tâm của bí pháp cho Liễu Hạ Vi, cách tụ lực, cách vận công, cách thúc đậy nội lực.Vừa nói ông ta vừa dạy Liễu Hạ Vi cách thực hành tại chỗ luôn.Hơn hai giờ sau hai người mới trở lại chỗ mấy người Vương Thiên Quân.Doãn Đại Nam nói: “Hiện tại tôi phải đi tìm tên Thôi Bân gấp, đúng rồi, mọi người ở đây, sau này có dịp tôi sẽ đến tìm.”Vương Thiên Quân đại diện lên tiếng: “Chúng tôi ở Tần Thành, chúng ta trước hết cứ trao đổi số điện thoại đi đã, sau này muốn tìm gặp nhau đều dễ dàng.”Doãn Đại Nam gật đầu, sau khi bọn họ trao đổi số điện thoại, ông ta cùng em trai liền tức tốc xuống núi, còn mấy người Thiên Quân thì trở về nơi dựng lều.Trở về thì mấy người Hàn Thiên Vũ đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi, gồm rất nhiều loại thịt động vật rừng, rau rừng, nấm và hoa quả.Có lẽ trong lúc mấy người Vương Thiên Quân đang bàn bạc với Doãn Đại Nam thì Vương Uyển Nhi đã kể cho những người còn lại chuyện mấy người Thiên Quân, Tống Gia Hân và cô gặp phải nên mọi người cũng không có thắc mắc gì, chỉ hỏi mấy người Thiên Quân: “Mọi chuyện ổn chưa?”Vương Thiên Quân gật đầu, Vu Cẩm Vân nhìn thấy số đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn thì mắt sáng lên, chạy đến khen: “Oa, thật linh đình nha.”Có vẻ cô đã quên luôn chuyện không vui vừa gặp phải rồi.Thấy cô vui vẻ, Vương Thiên Quân cũng yên tâm.Mọi người lại quây quần bên đống lửa, cùng nhau ăn uống, nói chuyện vui vẻ.Hàn Diệp Vũ hỏi: “Rồi cuối cùng mọi người xử lý mấy tên côn đồ kia như thế nào vậy?”Liễu Hạ Vi trả lời: “Thì dạy chúng một bài học rồi thả chúng đi thôi.”Hàn Diệp Vũ lại thắc mắc: “Nhưng chúng và hai người kia có thù oán rất sâu, họ đồng ý thả chúng đi đơn giản vậy sao?”Liễu Hạ Vi lấy một cái đùi gà, chưa ăn ngay mà trả lời Hàn Diệp Vũ trước: “Chúng cũng không có thù oán gì với hai người kia cả, chỉ là thuộc hạ của kẻ thù hai người kia thôi, làm chúng mất khả năng chiến