Hạ Phạm hành nhìn ra được sự do dự của Quách Tĩnh Tĩnh.
Phải, phần lễ vật này quá quý giá, mà quý giá cũng đồng nghĩa với việc mang trách nhiệm trên mình, không chỉ riêng Bảy Bảy phải có trách nhiệm mà cả Hạ Phạm Hành cũng thế.
“Nếu như em thật sự không muốn nhận thì chúng ta có thể trả lại.” Hạ Phạm Hành nhẹ giọng nói.
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn rồi lắc đầu nói: “Trả lại chắc chắn sẽ làm tổn thương ông”.
Hạ Phạm Hành thở dài, xem ra Quách Tĩnh Tĩnh thật sự rất không muốn nhận thứ này.
“A Tĩnh, tại sao em lại không muốn nhận? Em sợ Bảy Bảy gặp nguy hiểm sao?”
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn lắc đầu, nhưng sau đó lại gật đầu một cái.
“Hử? Em có ý gì?” Hạ Phạm Hành nhíu mày nghi ngờ hỏi.
“Em sợ Bảy Bảy và anh gặp nguy hiểm”.
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: “Anh không sao đâu, A Tĩnh, anh lo cho em và con hơn.
Nếu để bọn họ biết được sự tồn tại của Bảy Bảy thì Đường Hồng Lan nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ làm hại con.
Còn về việc tại sao ông lại đưa món đồ này tới đây, có lẽ là do ông cảm thấy trong nhà đã không còn an toàn nữa”.
Quách Tĩnh Tĩnh cau mày: “Là sao?”
“Có nghĩa là Đường Hồng Lan đã động thủ, cho nên anh mới hỏi em rằng Vân Tuyết có nói gì hay không, dẫu sao trong chuyện này thì Vân Tuyết là người bất tiện nhất.
Ông bảo Vân Tuyết tới đưa đồ một phần vì em ấy là người thích hợp nhất, nhưng một phần cũng nói rõ Vân Tuyết đã biết được điều gì đó”.
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn ngơ, hỏi: “Anh sợ Vân Tuyết thấy khó chịu trong lòng, sẽ không chịu nổi nữa sao?”
Hạ Phạm Hành không trả lời thẳng, chỉ trầm giọng nói một câu: “Cả đời này con bé đã chịu quá nhiều đắng cay rồi, anh là anh cả của con bé, tất nhiên anh phải có trách nhiệm che chở cho em ấy”.
Quách Tĩnh Tĩnh kinh ngạc nhìn Hạ Phạm Hành, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Hạ Phạm Hành, anh thật sự đã thay đổi nhiều rồi…”
Hạ Phạm Hành hôn một cái lên mặt Quách Tĩnh Tĩnh, bất đắc dĩ nói: “Cái này gọi là gần đèn thì rạng…”
Quách Tĩnh Tĩnh cười khẽ, hai mắt sáng lấp lánh.
Hạ Phạm Hành chỉ vào cái hộp kia rồi hỏi: “Vậy rốt cuộc có nhận không? Anh theo em đấy”.
“Nhận chứ, đồ ông nội cho đương nhiên phải nhận rồi.
Đồ ông nội cho Bảy Bảy ai cũng đừng hòng cướp được!”.
氺
Mặc dù đã nói như vậy nhưng sau đó Hạ Phạm Hành vẫn gọi điện hỏi Hạ lão gia, kết quả không khác hắn nghĩ là mấy, thì ra Đường Hồng Lan đã mua chuộc một người làm ở trong nhà, là một người phụ trách việc quét dọn vệ sinh.
Đường Hồng Lan cho bà ta năm mươi vạn để bà ta giúp tìm ra toa thuốc.
Bà ta hành động rất cẩn thận nhưng chẳng thể qua nổi hỏa nhãn kim tinh của Hạ Toàn Hữu.
Trên giá có vô vàn quyển sách, nhưng chỉ cần một quyển xê dịch vị trí ông cũng có thể phát hiện ra.
Điều tra một chút thì cũng hiểu được sự tình, vì không muốn bứt dây động rừng mà Hạ lão gia không để lộ chuyện này ra ngoài, ông chỉ âm thầm bảo Hạ Vân Tuyết đưa đồ cho Bảy Bảy.
Thật ra từ lâu ông đã muốn làm như vậy rồi, sở dĩ cứ mãi không đưa chỉ vì sợ Bảy Bảy sẽ gặp nguy hiểm, bây giờ nhìn lại, không đưa cũng không được, Đường Hồng Lan đã bắt đầu thò tay tới tận bên người ông rồi.
Cuối cùng, lão gia nói: “Phạm Hành, cháu đã chờ đợi rất lâu, đã đến lúc phải thu lưới rồi.
Lần này phải một lưới bắt hết, bất kể là ở công ty hay là trong nhà, xem ra cũng phải tiến hành một lần thanh trừng rồi”.
Hạ Phạm Hành chỉ trả lời một câu: “Cháu biết rồi, ông nội.”
Nhưng mà còn chưa đợi hắn ra tay, Hạ Vân Long đã tự rước một tai họa lớn cho mình.
Sau buổi dạ tiệc trao thưởng, Hạ Phạm Hành chỉ đi lướt qua.
Sau khi chào hỏi những người cần chào hỏi thì cùng Bạch Khiêm Dập rời đi.
Lần này thì hay rồi, vốn dĩ Hạ Vân Long còn muốn mượn dạ tiệc để khiến Hạ Phạm Hành bị bẽ mặt, để gã đáp trả lại hết những sự khuất nhục mà gã phải chịu khi lên sân khấu nhận thưởng, kết quả gã còn chưa chào hỏi xong Hạ Phạm Hành đã mất dạng từ lâu.
Hạ Vân Long tức giận vô cùng nên đã uống nhiều rượu để giải tỏa, khi về đến nhà, Hạ Vân Long đã say bí tỉ.
Lưu Nghiên ngủ chưa được lâu đã bị tiếng đẩy cửa làm cho giật mình, cô ngồi dậy nhìn thì thấy Hạ Vân Long đang hất tay người làm ra, lao vào trong phòng.
“Các người cút hết cho tôi! Bổn thiếu gia không say, mau tránh ra! Ai cho mấy người đụng vào tôi!!”
Lưu Nghiên khoác áo ngủ xuống giường rồi đi tới xem tình hình.
Cô phất tay bảo người làm đi nghỉ ngơi đi, rồi tự mình đỡ Hạ Vân Long.
“Sao anh lại uống nhiều rượu thế? Em đỡ anh về giường nghỉ ngơi, anh cẩn thận một chút”.
Hạ Vân Long ngẩng đầu nhìn Lưu Nghiên rồi cười haha: “Nghiên nghiên ơi Nghiên Nghiên, vẫn là em ngoan nhất, nghe lời anh nhất…”
Lưu nghiên bị hơi thở toàn mùi rượu phả vào mặt nên muốn lui ra, nhưng nghe thấy Hạ Vân Long nói thế thì lại không nỡ buông tay.
Cô gắng hết sức đỡ gã lên giường, sau đó ngồi ôm bụng thở hổn hển.
“Anh nằm nghỉ đi, em đi rót cho anh ly nước, tiện thể chuẩn bị nước nóng cho anh lau người.
Tối nay anh nghỉ sớm một chút đi”.
Hạ Vân Long hừ một tiếng, cũng không biết gã có nghe hiểu không, chỉ thấy nằm đó bất động như con cá chết.
Trong chốc lát, Lưu Nghiên đưa nước mật ong tới đút cho gã uống hai hớp, sau đó lại bưng nước nóng tới lau cổ, lau tay, lau ngực cho gã.
Hạ Vân Long được phục vụ thấy thoải mái lắm, gã mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy Lưu Nghiên đang nghiêm túc phục vụ cho mình.
Sắc mặt của Lưu Nghiên đã khá hơn trước rất nhiều, da dẻ hồng hào có da có thịt, có thể là do đang mang bầu nên phần ngực cũng đầy đặn hơn.
Khoảng thời gian này Hạ Vân Long phải nín nhịn rất bức bối, mà Đường Hồng Lan lại không cho phép gã ăn vụng bên người.
Trước đây gã không được đụng vào Lưu Nghiên do mới mang thai, lúc đụng được rồi thì cô lại làm loạn đòi li dị, mấy tháng nay trong người gã như có lửa mà không được dập.
Bây giờ gã thấy dáng vẻ ngoan ngoãn vâng lời của Lưu Nghiên mà t*ng trùng lên não, gã thở dốc, sau đó xoay người kéo cô xuống giường.
“A!”
Lưu Nghiên cho rằng Hạ Vân Long đã ngủ rồi, không ngờ gã lại đột nhiên kéo cô xuống.
Lưu Nghiên sợ hết hồn, cô chưa kịp phản ứng thì Hạ Vân Long đã đè lên người cô.
“Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên, anh muốn em…”
Mặc dù Lưu Nghiên đã thay đổi cái nhìn về Hạ Vân Long, nhưng điều này không thể hiện trong lòng cô đã không còn ngăn cách, hơn nữa Lưu Nghiên vẫn cảm thấy, lúc mang thai mà còn làm chuyện ấy sẽ không tốt cho đứa bé nên giãy giụa vùng vẫy.
“Vân Long anh đừng như vậy, em không muốn làm, anh buông ra, em không muốn…”
Hạ Vân Long dĩ nhiên sẽ không thả.
Quần áo ngủ trên người Lưu Nghiên đã cởi gần hết, chỉ cần kéo phần áo trên bà vai một cái là đã lộ ra nửa người.
Hạ Vân Long lập tức trở nên mù quáng, nhào tới không ngừng gặm cắn.
Lưu Nghiên sợ hãi khóc òa lên, liên tục vùng vẫy kêu không muốn.
Hạ Vân Long thấy cô giãy giụa kinh quá nên giận lắm,