Lưu Nghiên hiện giờ còn chưa tỉnh.
Thể trạng cô vốn ốm yếu gầy gò, nên chỉ qua một đêm mà giờ đây cô nằm trên giường bệnh như một pho tượng.
Hạ Vân Long đã quỳ gần ba giờ, chân đã sớm tê rần, bây giờ hai đầu gối của gã đau nhức vô cùng nhưng lại không dám đứng dậy.
Đường Hồng Lan đã nói qua, chừng nào Lưu Nghiên chưa tỉnh lại thì gã không được phép đứng lên.
Hạ Vân Long lén lút nhìn cha mẹ Lưu Nghiên.
Tâm tư bà Lưu đều đặt hết lên người con gái, bà khóc nhiều đến mức hai mắt sưng húp, trong mắt toàn là tia máu, còn ba của Lưu Nghiên – Lưu Đông khoanh tay dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng mím chặt lại thành một đường thẳng.
Hạ Vân Long thầm mắng, hai người kia thật sự xem hắn là không khí rồi, chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, gã có quỳ mấy tiếng cũng chẳng có ích gì.
Hạ Vân Long không nghĩ được rằng, gã còn có thể xuất hiện ở trong phòng bệnh này, không bị đuổi ra ngoài là do Đường Hồng Lan tốn biết bao nhiêu công sức mới được, nếu không với thái độ của Lưu gia, họ không đánh chết thì cũng phải lấy nửa cái mạng của gã.
Đang lúc Hạ Vân Long sắp không chịu được nữa, muốn nhân lúc Lưu gia không để ý mà lười nhác thì Hạ lão gia tới.
Hạ Vân Long nhìn thấy Hạ lão gia đang ngồi trên xe lăn mà sợ tái mét mặt mày, rụt cổ không dám nhìn.
“Lưu Đông, bà sui gia.”
Lão gia tử mở miệng trước.
Lưu Đông mở mắt ra, sắc mặt vô cùng khó coi nhưng rốt cuộc vẫn đứng lên.
“Ông Hạ.”
Bà Lưu thật sự kích động, đi tới chỗ Hạ lão gia mà gào thét: “Lúc Hạ gia các người muốn cưới con gái tôi, ông đã đảm bảo với tôi như thế nào? Hả?! Nhưng hôm nay, hôm nay các người nhìn đi, nhìn xem con gái tôi bị Hạ gia các người đày đọa thành cái gì rồi!!”
“Bà làm gì thế!” Lưu Đông rống lên một tiếng rồi kéo bà Lưu qua, “Ai bảo bà vô lễ với ông Hạ như thế!”
Bà Lưu thấy chồng mình quát lên như vậy thì không nói gì nữa, ngồi ở cạnh Lưu Nghiên nghẹn ngào khóc, tiếng khóc kia thực sự khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Lưu Đông quay đầu nói xin lỗi với Hạ lão gia: “Xin lỗi, bà nhà tôi có hơi kích động, mong ông thông cảm”.
Hạ lão gia gật đầu một cái: “Chuyện này không trách hai người được, chỉ trách tôi, trách chúng tôi không chăm sóc tốt cho Nghiên Nghiên”.
Ngôn Tình Sắc
Ông vừa nói vừa nhìn về phía Hạ Vân Long, Hạ Vân Long quỳ ở nơi đó không dám động đậy.
“Bây giờ cậu quỳ có ích gì? cậu xem cậu đã làm cái gì đi!” Lão gia tử phẫn nộ quát, tức giận trên trán nổi đầy gân xanh.
Hạ Vân Long sợ hãi rụt cổ lại, căn bản không dám mở miệng.
Đường Hồng Lan vội vàng chạy vào, nói với Hạ lão gia: “Ba, Vân Long biết mình sai rồi, con đã nói nếu như Nghiên Nghiên không tha thứ cho nó thì nó cứ ở đó mà quỳ đi.
Ba đừng tức giận như thế, bác sĩ nói ba huyết áp cao, ba đừng tức giận nữa”.
Lưu Đông dù hận không thể để Hạ lão gia đánh chết tên Hạ Vân Long kia, nhưng vừa nghe thấy bà ta nói thế, lỡ như Hạ lão gia ở chỗ của họ xảy ra chuyện bất trắc thì bọn họ chắc chắn sẽ phải chịu điều tiếng, nên ông ta chỉ có thể mở miệng nói: “Hạ lão gia đừng tức giận như vậy, sức khỏe quan trọng hơn”.
Hạ Phạm Hành nhìn Đường Hồng Lan rồi nói khẽ với lão gia: “Ông nội, có gì thì nên ra ngoài nói, chúng ta không nên làm phiền Nghiên Nghiên nghỉ ngơi”.
Đường Hồng Lan nghe Hạ Phạm Hành nói như vậy, tức đến mức muốn nghiến nát răng.
Tại sao bà ta lại bảo Hạ Vân Long quỳ ở đầu giường của Lưu Nghiên? Một mặt là để cho Lưu gia thấy, mặt khác vì bà ta hiểu ông bà Lưu thương con gái, coi như có muốn đánh Hạ Vân Long thì cũng nể con gái mà không tiếp tục nữa.
Nhưng một câu nói kia của Hạ Phạm Hành đã tỏ rõ hắn không muốn để Hạ Vân Long được yên ổn!
Hạ lão gia nhìn Lưu Nghiên đang nằm ở trên giường, trong lòng cảm thấy áy náy, có lỗi với cô bao nhiêu thì càng phẫn hận với Hạ Vân Long bấy nhiêu.
“Cậu đi ra ngay, đừng có ở đây, đỡ chướng mắt!” Hạ lão gia nói một câu với Hạ Vân Long, sau đó hòa hoãn nói với Lưu Đông, “Chúng ta ra ngoài rồi nói chuyện đi”.
Lưu Đông căng thẳng gật đầu.
Lúc Hạ Vân Long đứng dậy, hai chân gã đã tê dại không còn cảm giác, thiếu chút nữa đã ngã lăn ra đấy.
Đường Hồng Lan tới đỡ gã, thuận tiện nhỏ giọng nói một tiếng: “Lát nữa bất kể ông nội có nói gì thì con cũng không được phản bác, có mắng cũng đừng cãi lại, có đánh cũng không được đáp trả, nghe chưa?”.
“Mẹ...”
Hạ Vân Long muốn phản bác, Đường Hồng Lan liền trợn mắt nhìn gã, sau đó liếc mắt về phía Hạ Phạm Hành.
Hạ Vân Long lập tức hiểu ra, gã nhìn Hạ Phạm Hành, trong mắt toàn là oán hận.
Nói cho cùng, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Hạ Phạm Hành! Nếu như không phải bởi vì Hạ Phạm Hành thì gã cũng sẽ không uống nhiều rượu như vậy, cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế! Bây giờ, chỉ có giết chết Hạ Phạm Hành gã ta mới cam tâm!
Nhưng nếu như gã muốn cái mạng của Hạ Phạm Hành thì bây giờ Hạ lão gia đang muốn nửa cái mạng của gã đây!
Trừ bà Lưu ở lại chăm sóc cho Lưu Nghiên ra thì tất cả đều đi ra ngoài phòng bệnh.
Hạ Vân Long vừa định đưa tay xoa gối, Hạ lão gia đã quát một tiếng: “Quỳ xuống!”
Hạ Vân Long run rẩy cả người, há mồm vừa thốt được chữ “cháu…”, Đường Hồng Lan đã trừng mắt nhìn gã.
Hạ Vân Long không phục, quỳ ở trước mặt Hạ lão gia.
“Ai bảo cậu quỳ trước mặt tôi, quỳ trước mặt ba cậu ấy!”
Hạ Vân Long đổi hướng, quay sang phía Lưu Đông.
Lần này gã không cần ai dạy nữa, vội vàng nói: “Ba, con sai rồi, con có lỗi với Nghiên Nghiên, con thật vô liêm sỉ, con hồ đồ, tất cả đều là lỗi của con.”
Lưu Đông nghiêng mặt sang một bên, nhìn Hạ lão gia và nói: “Hạ lão gia, chuyện lần này tôi không thể nào tha thứ cho cậu ta”.
Hạ lão gia gật đầu: “Tôi biết, tất cả mọi việc đều phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ.
Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không có cách nào mà tha thứ cho nó, nhưng hai đứa nó dù sao cũng đã kết hôn.
Chuyện này là Vân Long sai, nhưng nó không cố ý làm như thế.
Có được đứa cháu dâu như Nghiên Nghiên tôi rất vui, con bé lịch sự khôn khéo lại biết điều hiếu thảo, tôi cũng xem con bé như cháu ruột của mình”.
“Tôi biết, không ít lần Nghiên Nghiên kể cho tôi ông đối tốt với con bé như thế nào, nhưng coi như cậu ta không cố ý thì chuyện cũng xảy ra rồi.
Đây là con ruột của cậu ta, cậu ta...!cậu ta làm sao là có thể...”
Lưu Đông chỉ vào Hạ Vân Long mà run rẩy cả tay, ông há miệng nửa ngày nhưng vẫn không thể nào thốt ra khỏi miệng được.
Hạ lão gia thấy Lưu Đông như vậy thì cũng giận lắm, ông ho khan không ngừng.
“Lão gia, ông không sao chứ?”
Hạ lão gia khoát khoát tay, tỏ ý mình không sao thế nhưng vẫn không ngừng ho khan.
Hạ Phạm Hành đứng bên cạnh cất bước đi qua rót một ly nước nóng đem tới, đưa cho Hạ lão gia.
Hạ lão gia nhận lấy uống mấy hớp, cuối cùng cũng bớt ho.
Lưu Đông nói một câu: “Hạ lão gia chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Tôi cũng từng tuổi này rồi, đã sớm thấy hết cái gì gọi là sinh lão bệnh tử,” lão gia tử vừa nói vừa nắm lấy tay Lưu Đông, “Lần này tôi tới đây coi như đã không còn quan tâm mặt mũi gì nữa rồi.
Tôi biết trong lòng ông bà sui rất hận, hận tôi, hận Hạ gia, tôi cũng không cầu xin gì khác.
Chuyện đã xảy ra tất cả đều phải xem ý trời, chờ Nghiên Nghiên tỉnh lại, nếu con bé còn muốn chung sống với Vân Long thì tất cả cổ phần, bất động sản