Hạ Phạm Hành thấy tình huống này, từ một người bình thường luôn chững chạc biết kiềm chế lại thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.
Hắn vội vàng tiến lên ôm lấy Quách Tĩnh Tĩnh thả lên giường.
“Em sao thế? Em có ổn không?”
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu: “Khá ổn, có phải em bị vỡ nước ối rồi không?”
Quách Tĩnh Tĩnh đang ngủ ngon, đột nhiên cảm giác muốn đi nhà cầu.
Kết quả lúc xuống giường, đột nhiên bụng đau xót, cậu còn chưa kịp phản ứng, đầu gối đã mềm nhũn té ngã ở trên đất.
Cậu vội vàng bảo vệ bụng mình, cũng may không đè phải, còn không chờ cậu lấy hơi lại đã cảm giác phía dưới ẩm ướt, có vật gì đó đang chảy ra.
Quách Tĩnh Tĩnh sợ xanh cả mặt, đến bây giờ còn chưa hồi sức được.
Hạ Phạm Hành thấy trong mắt cậu đều mang kinh hoàng, biết cậu bị dọa sợ không nhẹ.
Hắn đưa tay sờ lên gò má Quách Tĩnh Tĩnh trấn an cười một tiếng
“Em đừng quá khẩn trương, không có việc gì đâu.
Bây giờ chúng ta sẽ đi ngay tới bệnh viện.
Em yên tâm, có anh ở đây, em và bảo bảo sẽ không có chuyện gì hết.”
Quách Tĩnh Tĩnh run run gật đầu một cái: “Là em không tốt…”
Hạ Phạm Hành tiến tới hôn cậu: “Không cho phép em suy nghĩ bậy bạ.
Anh gọi ba đến với em, anh phải đi lái xe.”
Hạ Phạm Hành nhéo một cái lên tay Quách Tĩnh Tĩnh, sau đó đứng dậy đi nhanh ra cửa phòng, gõ cửa phòng Trương Thanh.
Trương Thanh dụi mắt tới mở cửa, mơ mơ màng màng hỏi: “Sao thế, Phạm Hành…”
“A Tĩnh bể nước ối rồi ba.”
Hạ Phạm Hành vừa dứt lời, hai mắt Trương Thanh lập tức mở lớn.
“Con nói gì?”
Trương Thanh hỏi xong, không đợi Hạ Phạm Hành trả lời, y đã đẩy hắn ra vọt tới phòng Quách Tĩnh Tĩnh.
Hạ Phạm Hành cũng không trì hoãn, xoay người đi tới bãi đậu xe, lái xe tới.
“A Tĩnh!” Trương Thanh chạy đến mép giường, kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh, giúp cậu gạt tóc mái dài sang hai bên.
“Con sao rồi, A Tĩnh, có đau hay không?”
Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu một cái, nói: “Ba, con bị vỡ nước ối, nhưng mà ngày hôm qua đi bệnh viện, không phải bác sĩ Diêu đã nói ít nhất còn có một tuần nữa sao? Ba, như vậy con của con có bị nguy hiểm không?”
“Sẽ không, sẽ không đâu, ” Trương Thanh lắc đầu như trống lắc, “A Tĩnh con đừng sợ, không có việc gì hết, ba là người từng trải, con phải tin tưởng ba, không có việc gì cả.”
Thật ra thì Trương Thanh cũng không biết liệu sẽ có việc gì hay không.
Lúc y sinh Quách Tử Chương, đột nhiên cảm thấy toàn thân đau đớn, càng về sau càng đau đến mức chết lặng.
Quách Tử Chương ra đời, tất cả mọi thứ lại giống như không có gì, không phải nói là trong lúc mơ hồ mà sinh ra Quách Tử Chương, chủ yếu là hồi đó y căn bản không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác.
Có điều dĩ nhiên không thể nói cho Quách Tĩnh Tĩnh biết chuyện này.
Gần đây y cũng xem không ít tài liệu ở trên mạng, phụ nữ có thai tâm trạng quá khẩn trương cũng không tốt cho bản thân và thai nhi, y chỉ có thể nói như vậy, trấn an Quách Tĩnh Tĩnh trước.
“A Tĩnh, con đừng sợ, đừng sợ ha.
Nào, làm theo ba, hít thở sâu… thở sâu, đúng rồi, lại nào, hít thở sâu, con phải để tâm trạng ổn định lại, đừng có khẩn trương biết chưa? Ba sẽ luôn ở bên con.”
Trương Thanh gấp muốn chết, nắm tay Quách Tĩnh Tĩnh mà chặt tới nỗi suýt in dấu ngón tay.
Quách Tĩnh Tĩnh cau cau mày, Trương Thanh nhào tới hỏi: “Con sao thế? Đau bụng à?”
“Không phải, tay con đau…”
“Tay?” Trương Thanh ngẩn người, cúi đầu nhìn một cái, mới nhìn thấy trên mu bàn tay Quách Tĩnh Tĩnh bị y bóp ra vết đỏ.
Y vội vàng buông tay, “Đúng… Thật xin lỗi con, A Tĩnh, ba… ba thật ra cũng khẩn trương lắm, nhưng mà con không thể khẩn trương được.
Ba khẩn trương thì không sao, nhưng con khẩn trương sẽ không tốt, cho nên ba có thể khẩn trương, con không thể khẩn trương…”
Quách Tĩnh Tĩnh bị Trương Thanh nói mà đầu óc cũng mơ hồ theo, trong đầu đều là khẩn trương hay không khẩn trương, có điều việc này lại khiến cậu mất tập trung.
Nhìn điệu bộ hận không thể vò đầu bứt tai của Trương Thanh, Quách Tĩnh Tĩnh cũng câm nín.
Rốt cuộc là ai sinh con đây?
Hạ Phạm Hành rất nhanh đã chạy về, ôm ngang Quách Tĩnh Tĩnh lên và nói với Trương Thanh: “Ba, phiền ba mang cái rương kia theo hộ con.”
“Ừ! Đúng, cái rương, cái rương!”
Trương Thanh như con ruồi vòng vo mấy vòng, rốt cuộc cũng thấy được cái rương hành lý để ở góc tường.
Bên trong có đồ y chuẩn bị trước cho việc sinh con của Quách Tĩnh Tĩnh, có quần áo cho Quách Tĩnh Tĩnh thay, còn có chăn bỉm, sữa bình, sữa bột các loại, những thứ này đều không thể ném đi.
Vì vậy Hạ Phạm Hành ôm Quách Tĩnh Tĩnh, Trương Thanh kéo rương hành lý, cả ba người đi ra xe.
Hạ Phạm Hành vừa đạp cần ga vừa gọi điện cho Dương Tuyền.
“A Tĩnh sắp sinh rồi, chúng tôi đang tới bệnh viện, cậu chuẩn bị nhanh lên.”
“Cái gì! Tôi đi ngay đây!”
Dương Tuyền hô to hai tiếng, sau đó là tiếng điện thoại bị ném xuống đất.
Hạ Phạm Hành cũng không quan tâm, ném điện thoại sang ghế bên người lái, sau đó lái khỏi tiểu khu lên đại lộ.
Trương Thanh còn đang lải nhải vấn đề khẩn trương hay không khẩn trương, Quách Tĩnh Tĩnh sợ Hạ Phạm Hành phân tâm nén kéo tay Trương Thanh an ủi y: “Ba, con không sao, cũng không cảm thấy đau lắm, ba đừng khẩn trương.”
“Ừ, ba không khẩn trương, không khẩn trương,” Trương Thanh hít thở sâu, “Ba bình tĩnh, hít hơi… Hà hơi… Hít hơi… hít hơi.”
Quách Tĩnh Tĩnh nghe y nói “hít hơi, hà hơi”, cũng không tự chủ mà hô hấp theo tiết tấu của y, thật sự có tác dụng.
Lúc đến bệnh viện, bọn họ đi vào bằng lối đi riêng.
Dương Tuyền cùng Trầm Hà đã chờ sẵn, Diêu Lộ cũng đang chạy từ nhà tới bên này.
“Bây giờ thế nào rồi? Để tôi xem một chút.”
Vào phòng sinh, Trầm Hà kiểm tra cho Quách Tĩnh Tĩnh một chút, đoán chừng còn phải chờ một thời gian nữa.
“Tĩnh Tĩnh, đừng khẩn trương, không sinh đứa nhỏ ra ngay được đâu.
Nếu như cảm thấy giảm đau thì nhớ nói cho tôi, bây giờ đừng quá khẩn trương, không có chuyện gì hết.”
Trầm Hà cười trấn an Quách Tĩnh Tĩnh, biết cậu sinh con đầu lòng, lại còn là đàn ông nên chắc chắn sẽ khẩn trương hơn phụ nữ bình thường, nụ cười trên mặt cũng ôn hòa hơn thường ngày rất nhiều.
Vào lúc này lời của bác sĩ là hữu dụng nhất, Quách Tĩnh Tĩnh nghe xong, gật đầu một cái rồi nằm ở đó mà chờ đợi bớt đau.
Y tá thay Quách Tĩnh Tĩnh đổi quần áo, lúc cởi quần Quách Tĩnh Tĩnh có chút quẫn bách.
Dù sao đối phương cũng là phụ nữ, mà người phụ nữ duy nhất cậu nắm tay đời này cũng chỉ có Triệu A Mỹ chứ không còn ai khác, hơn nữa nhà cậu cùng Trương Thanh đều là đàn ông, như vậy việc để cho phụ nữ cởi quần giúp càng khiến cậu ngại thêm.
Hạ Phạm Hành nhìn thấy thì đi tới nói một câu:
“Để tôi đi.”
Y tá có lòng tốt cười một tiếng sau đó tránh ra, Hạ Phạm Hành cẩn thận cởi quần thay Quách Tĩnh Tĩnh, trải khăn sạch trên cáng giường, bên trên đắp chăn mỏng, bây giờ không cần phải mặc quần nữa.
“A Tĩnh, con sao rồi? Có muốn uống chút nước hay