Note: Bản gốc là Thất Thất, nhưng mình thấy để Bảy Bảy nghe sẽ đáng yêu hơn nên mạn phép để là Bảy Bảy nhé.
Quách Tĩnh Tĩnh chỉ cảm thấy đã thật lâu rồi bản thân chưa được ngủ một giấc an ổn như thế.
Thân thể cậu mềm nhũn, đau đớn còn sót lại ở trong cơ thể vẫn còn rõ ràng, có điều tâm tình lại khác, cảm giác như dù thống khổ có lớn hơn nữa cũng cậu có thể chịu đựng.
Mở mắt ra, vừa vặn mặt cậu đối diện với cửa sổ.
Hạ Phạm Hành đang ôm đứa nhỏ, đầu ngón tay đụng một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bảo bảo, nụ cười ôn nhu chưa từng thấy, tựa như toàn thân đang tản ra ánh sáng nhu hòa.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn cũng có chút ngây dại.
Hạ Phạm Hành như cảm giác được gì đó bèn quay đầu nhìn lại, phát hiện Quách Tĩnh Tĩnh tỉnh đã tỉnh thì vội vàng cẩn thận buông con xuống, bước nhanh tới.
“Em tỉnh rồi à? Cảm giác thế nào rồi?”
Hạ Phạm Hành đưa tay vuốt ve mặt Quách Tĩnh Tĩnh.
Sắc đỏ trên mặt đã mất đi, điểm đỏ tím ở hai bên thái dương cũng biến mất nhưng sắc mặt bởi vì do mất máu mà có chút vàng vọt nhợt nhạt.
Hạ Phạm Hành nhìn, trong mắt đều là đau lòng.
Quách Tĩnh Tĩnh nhắm hai mắt lại, sau đó mở ra lần nữa, hữu khí vô lực nói: “Em… Muốn uống nước.”
“Được.”
Hạ Phạm Hành vội vàng xoay người lấy nước đã được chuẩn bị từ sớm tới.
Quách Tĩnh Tĩnh đang muốn ngồi dậy, Hạ Phạm Hành lập tức ngăn cậu lại.
“Em đừng đứng dậy, bây giờ em phải cố gắng nghỉ ngơi nhiều cho khỏe.
Nào”
Ống hút được đưa tới bên mép Quách Tĩnh Tĩnh, Hạ Phạm Hành đỡ để cậu uống chút nước, uống xong thì cầm khăn lông lau nước dính bên mép cho cậu.
Sau khi hết bận, Hạ Phạm Hành ngồi xuống cái ghế bên cạnh cậu.
Hắn kéo cái tay không truyền nước biển của Quách Tĩnh Tĩnh đưa tới trước môi mà hôn.
“Em đã cực khổ rồi.
A Tĩnh, cảm ơn em đã cho anh một mái nhà hoàn chỉnh.”
“Anh cũng cho em một mái nhà.” Quách Tĩnh Tĩnh nói, giọng khàn khàn.
Xin ủng hộ chúng tôi tại ++ TRÙM TRUYỆN.or g ++
Giữa hai phần lông mày giãn ra của Hạ Phạm Hành tràn ngập sự thỏa mãn, nụ cười cười nhàn nhạt ở khóe miệng giống như khi đứng ở trước cửa sổ vậy.
Quách Tĩnh Tĩnh rất muốn sờ lên mặt hắn, sờ lên mi mắt của hắn, nhưng tay cậu lại chẳng có chút sức lực nào.
Cậu nói: “Hạ Phạm Hành, anh tới đây.”
“Hử?” Hạ Phạm Hành nghe không hiểu.
“Tới đây.”
Quách Tĩnh Tĩnh lại nói một câu, Hạ Phạm Hành vừa xít lại gần cậu vừa hỏi: “Sao thế?”
“Gần chút nữa đi.”
Hạ Phạm Hành nghe xong, lại xê gần thêm chút nữa.
Lúc chóp mũi hai người đụng vào nhau, Quách Tĩnh Tĩnh khẽ ngẩng đầu lên, đôi môi hơi lành lạnh dán lên môi Hạ Phạm Hành.
Đồng tử của Hạ Phạm Hành hơi giãn ra, Quách Tĩnh Tĩnh đụng chạm rất thân mật, nhưng lại giống như một tảng đá lớn, ở trong lòng Hạ Phạm Hành dâng lên một gợn sóng lớn.
“A Tĩnh…”
“Chúc mừng anh, ” Quách Tĩnh Tĩnh khẽ cười cười, “Làm ba người ta rồi đấy, nhưng mà anh phải cạo râu đi.”
“Hửm? Đâm vào em à?” Hạ Phạm Hành đưa tay sờ sờ cằm, quả thật đã mọc ra chút râu.
Từ ngày hôm qua đến bây giờ hắn chưa từng rời khỏi giường Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tĩnh Tĩnh biết Hạ Phạm Hành có hơi sạch sẽ, mỗi ngày sớm muộn đều phải tắm, quần áo mỗi ngày đều phải thay, cho dù là áo khoác mùa đông cũng sẽ không mặc quá ba ngày.
Vậy mà bây giờ, hắn râu ria xồm xoàm, cổ áo áo sơ mi tùy ý rộng mở, tay áo xắn tới cổ tay, thậm chí có thể nói là có chút chán chường mà cậu chưa từng thấy qua.
Nhưng mà, thật sự, cực kì đẹp trai, vô cùng đẹp trai! Cả người đều mang một loại khí chất chín muồi mê người, cho nên Quách Tĩnh Tĩnh vừa rồi mới không nhịn được mà hôn hắn.
Hạ Phạm Hành sờ cằm nửa ngày, soi bóng mình trên cửa sổ kính một chút, mặc dù có hơi mơ hồ nhưng hắn vẫn nhìn ra.
Hắn khẽ thở dài, cúi đầu không biết làm sao, ôn cưng chiều nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh.
Hai mắt Quách Tĩnh Tĩnh như tỏa sáng.
Hạ Phạm Hành cố ý sừng sộ lên nói: “Không cho phép em cười trên sự đau khổ của người khác.”
Hai mắt Quách Tĩnh Tĩnh sáng lên, khẽ lắc đầu nói: “Anh đẹp trai mà.”
“Phải không đấy?” Hạ Phạm Hành sờ cằm, “A Tĩnh, có phải cảm thấy anh biến thành dạng gì em cũng yêu anh không?”
Quách Tĩnh Tĩnh đỏ mặt, nghiêng mặt qua không thèm để ý tới hắn.
Hạ Phạm Hành nhẹ cười.
“Được rồi, không đùa em nữa, có muốn nhìn con chút không? Em còn chưa nhìn thấy con chúng ta đâu nhỉ?”
Quách Tĩnh Tĩnh trong nháy mắt quay đầu trở lại, trong ánh mắt nhìn Hạ Phạm Hành mang theo sự khẩn cấp cùng dè đặt.
Hạ Phạm Hành nhéo một cái vào lòng bàn tay của cậu, sau đó đứng dậy đi ôm con tới.
Một cục thịt nho nhỏ được chăn mỏng bao quanh, chỉ để lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay.
Bé còn chưa có tóc, cả đầu trơ trụi, hai tay cuộn lại ở trước người, giống như một con nhộng vậy.
Đứa trẻ còn đang ngủ, còn chưa có mở mắt ra nữa.
Cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên, da bé vẫn chưa hết vàng, mấu chốt là đầu còn hơi nhọn.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn một chút sau đó thì bĩu môi.
“Sao? Làm sao mà mặt em trông ghét bỏ thế?” Hạ Phạm Hành có chút buồn cười, hỏi.
Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi, cậu có chút không vui.
Dầu gì cũng là từ cơ thể mình đi ra ngoài nên cậu mới không nói ba chữ “thật xấu xí” ra khỏi miệng, nhưng ánh mắt nhìn bé con đều mang oán niệm.
Cậu cảm thấy đầu bé con rất giống như một cái phễu úp ngược vậy, thật sự, cực kì, cực kì xấu xí.
Vì vậy không nhịn được mà đưa tay chọt chọt đầu bé con.
..”
Hạ Phạm Hành còn chưa kịp ngăn cản, Quách Tĩnh Tĩnh đã chọt lên, vừa chọt một cái đã thấy hiệu quả, trên đầu đứa trẻ xuất hiện một vết lõm của đầu ngón tay.
Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy mềm nhũn y như vắt mì vậy.
Cậu trợn to mắt nhìn vết lõm kia, lại nhìn sang Hạ Phạm Hành trợn mắt há mồm.
Hạ Phạm Hành bất lực, vội vàng nói: “Đầu trẻ con còn chưa phát triển tốt, cho nên sẽ mềm, em không thể chọc vào được, biết chưa? Sao em lại chọc con nó thế.”
Hạ Phạm Hành vừa nói vừa kéo qua chăn trên đầu bảo bảo, che đầu bé lại.
Hắn rất sợ Quách Tĩnh Tĩnh lại chọc nữa.
Quách Tĩnh Tĩnh cũng biết mình đã làm sai rồi, cậu thu tay về vô tội nói: “Đầu nó nhọn … Khó coi lắm.”
Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy giữa hai từ xấu xí và khó coi thì từ phía sau có lẽ sẽ tốt hơn.
“Đó là bởi vì lúc sinh bị đè ép mà tạo thành, đợi mấy ngày nữa là sẽ tốt thôi ” Hạ Phạm Hành có chút dở khóc dở cười, “Chẳng lẽ em còn muốn bóp dẹp đầu con à?”
Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, thật ra thì lúc mới nghe Hạ Phạm Hành nói sọ não của đứa bé mềm, trong nháy mắt cậu đã có ý tưởng đó, có điều cậu cảm thấy Hạ Phạm Hành chắc chắn sẽ không đồng ý.
Hạ Phạm Hành nhìn Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy vô tội lại nghiêm chỉnh, khẽ lắc đầu trong lòng thầm than thở, xem ra sau này hắn phải chú ý một chút, tạm thời không thể để cho một mình Quách Tĩnh Tĩnh trông con được.
Tới gần buổi trưa, Diêu Lộ vội tới kiểm tra cho Quách Tĩnh Tĩnh.
Cậu không phải sinh mổ, cho nên cháo gà cái gì cũng có thể uống, nhưng tạm thời chỉ có thể ăn những thứ thức ăn lỏng.
Quách Tĩnh Tĩnh rất nôn nóng được xuất viện, nhưng mà trước đó Hạ Phạm Hành đã nói với mấy người Diêu Lộ, để phòng ngừa xuất hiện viêm chứng nên đã kê cho Quách Tĩnh Tĩnh thuốc chống viêm trong hai ngày, cho nên chuyện xuất viện phải đợi hai ngày nữa mới được.
Gần trưa, Trương Thanh trở lại, Dương Tuyền đi cùng y tới.
Sắc mặt của Trương Thanh cũng không tốt hơn Quách Tĩnh Tĩnh bao nhiêu, có điều y cố xốc lại tinh thần, trông bảo bảo nằm ở trong giường trẻ con, cùngQuách Tĩnh Tĩnh nói chuyện phiếm.
“Thật là đáng yêu quá, cái miệng thằng bé đang mấp máy kìa, nhưng mà ba thấy nó nhất định là một chú heo lười nhỏ, con xem tới giờ nó vẫn chưa thèm mở mắt ra.”
Nhìn đứa trẻ xong, Trương Thanh trở lại ngồi xuống bên cạnh Quách Tĩnh Tĩnh.
Y xoa mặt cậu, hỏi: “Như thế nào rồi? Con còn đau không?”
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu một cái: “Có chút…” Cậu không thể không biết xấu hổ nói cho Diêu Lộ được, dẫu sao cậu cũng là đàn ông, phía dưới có đau cũng không tiện nói ra khỏi miệng.
Trương Thanh xoa xoa mặt cậu, cổ vũ: “Không sao, qua mấy ngày nữa là khỏe, chỉ là mấy ngày nay con phải chịu khó tí, đừng ngồi lâu, có thể nằm thì cứ nằm, nghỉ ngơi nhiều vào, ăn nhiều vào thì sẽ khỏe sớm thôi.”
Trương Thanh nói với giọng điệu của người từng trải, nhưng nhìn ở trong mắt Quách Tĩnh Tĩnh lại có chút không đành lòng.
Cậu cau mày hỏi: “Sao mắt ba lại có tia máu rồi?”
“Hả? Thật à?” Trương Thanh ra vẻ “ba cũng không biết”, nháy nháy mấy cái, giống như một con thỏ, “Nhất định là tối hôm qua ngủ không ngon thôi, không có chuyện gì đâu.”
“Không ngủ ngon thì ăn cơm trưa xong ba đi ngủ một lúc đi.”
“Không được đâu, ba phải ở cạnh con.” Thấy Quách Tĩnh Tĩnh trừng mình, Trương Thanh lập tức sửa lại, “Ba biết, cơm nước xong ba đi ngủ ngay… Đúng rồi, A Tĩnh, ba đã nghĩ nhũ danh cho thằng bé rồi.
Gọi là Bảy Bảy, có được không?”
Quách Tĩnh Tĩnh sửng sốt một chút: “Bảy Bảy?”
“Đúng vậy, ” nhìn dáng vẻ vui vẻ của Trương Thanh, xem ra y rất thích cái tên này.”Bởi vì lúc bảo bảo ra đời vừa vặn bảy cân bảy hai, hơn nữa cá nhân ba rất thích số bảy, chỉ là không biết các con có thích không nữa.”
Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút, cái tên Bảy Bảy này cũng thật đáng yêu, vì thế cậu gật đầu nói: “Vậy thì gọi Bảy Bảy đi.”
“Thật sao?” Trương Thanh mừng rỡ không thôi, “Nhưng mà chuyện này còn phải hỏi ý của ông nội Phạm Hành nữa, không biết ông ấy có hài lòng hay không.
Nếu như không hài lòng thì chúng ta có thể thương lượng thêm chút nữa.”
Ý của trưởng bối luôn là hy vọng có thể khiến đối phương hài lòng hết mức có thể, tỷ như Hạ Lão Gia đã cố ý trưng cầu ý kiến của Trương Thanh rồi mới đặt cái tên Nghi Quân này.
Đây là một hiện tượng tốt, trưởng bối hai bên có thể thương lượng, có thể quan tâm tới cảm nhận của đôi bên, sau này sống chung cũng có thể giảm bớt mâu thuẫn.
Thật ra thì nói tới nói lui vẫn là hy vọng tiểu bối có thể sống thật tốt, không cần phải vì bọn họ mà gánh thêm những phiền muộn không cần thiết.
Trương Thanh trở lại, Hạ Phạm Hành mới tranh thủ thời gian đi tắm rửa, chờ hắn tắm xong đi ra đã bị Dương Tuyền dựa ở cửa Dương Tuyền làm cho sợ hết hồn.
“Làm gì đấy? Rình coi tôi à?”
“Muốn rình thì tôi cũng rình Quách Tử Chương, vóc người kia của cậu ta… Chậc chậc!” Dương Tuyền nói, nước dãi như sắp chảy xuống.
Hạ Phạm Hành vừa lau tóc vừa nhắc nhở y: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Ờ! Đúng, ” Dương Tuyền vỗ tay một cái, bừng tỉnh lại, tiến tới trước mặt Hạ Phạm Hành, cau mày, “Có chuyện này tôi cảm thấy tôi cần phải thương lượng với cậu một chút.”
Hạ Phạm Hành thấy y trông vô cùng phiền muộn, hiếm khi có chuyện nào khiến y phiền não nên hỏi một câu: “Liên quan tới Tử Chương à?”
“Ờm… Cũng liên quan tới Tĩnh Tĩnh.” Dương Tuyền gãi gãi tai.
“Liên quan tới ba?” Trừ chuyện của Trương Thanh