Đầu tiên toàn bộ người trong phòng nhìn về phía Quách Tử Hoa, Quách Tử Hoa vội vàng khoát tay.
"Không phải do tôi dạy đâu.", để chứng minh sự trong sạch cô còn hỏi Quách Tiểu Niên, "Ai nói với con cái này?"
Quách Tiểu Niên cực kỳ kiêu ngạo hất cằm lên: "Con tự nghĩ! Kết hôn rồi thì sẽ không có ai tranh với con nữa, như vậy con mãi mãi có thể ở bên em trai.
Tĩnh Tĩnh đã bị chú Hạ đoạt mất, em trai nhỏ là của con!"
Vừa nói nhóc vừa tiến lên ôm Bảy Bảy vào trong ngực.
Quách Tử Hoa vội vàng ngăn cản: "Tiểu Niên, cẩn thận một chút, làm em trai ngã thì sao?"
"Vậy con cũng phải ôm, mẹ để cho con ôm một cái."
Quách Tiểu Niên kéo bắp chân Bảy Bảy muốn ôm bé.
Bảy Bảy dù có dễ tính như thế nào đi nữa cũng không chịu nổi giày vò như vậy, há miệng oa oa khóc.
Quách Tiểu Niên lần này bị dọa sợ, vội vội vàng vàng rụt tay lại, hai mắt mở thật to, rụt cổ hỏi: "Em...!em tại sao khóc ạ?"
"Bảo con đừng kéo chân em con cứ khăng khăng không nghe cơ!"
Hạ Phạm Hành nhận lấy Bảy Bảy từ trong tay Quách Tử Hoa, ôm qua một bên dỗ dành.
Quách Tử Hoa nói Quách Tiểu Niên một câu, sau đó khom người đánh cái mông của Quách Tiểu Niên một phát.
Quách Tiểu Niên sợ hãi vội vàng tránh ở sau lưng Phương Hoài Minh, ôm chân Phương Hoài Minh mà kêu: "Ba cứu con! Mẹ lại muốn đánh con kìa!"
Nghe ý này là biết bình thường tần số Quách Tử Hoa đánh nhóc rất cao, cũng gián tiếp nói rõ Quách Tiểu Niên rất nghịch ngợm càn quấy.
Phương Hoài Minh cười hòa khí, y ngăn Quách Tử Hoa lại: "Được rồi, có gì thì về nhà đánh tiếp, đừng quấy rầy Tĩnh Tĩnh nghỉ ngơi."
Quách Tĩnh Tĩnh thu hồi tầm mắt khỏi người Hạ Phạm Hành đang dỗ con, vội vàng nói: "Không sao, chị Hoa, Tiểu Niên cũng không làm gì cả."
"Nó là bị nuông chiều thành hư, chuyện gì cũng phải theo ý nó!" Quách Tử Hoa trợn mắt nhìn Quách Tiểu Niên, Quách Tiểu Niên trốn sau lưng Phương Hoài Minh càng sâu hơn.
Quách Tử Hoa thu hồi tầm mắt, quay lại nhìn về phía Bảy Bảy.
Bảy Bảy đã đừng khóc, Hạ Phạm Hành nhẹ giọng nhỏ nhẹ dỗ dành, an ủi vỗ vỗ lưng bé.
Bảy Bảy nằm ở trên đầu vai hắn càng lộ vẻ nhỏ bé, hình ảnh hai cha con gắn bó vô cùng động lòng người.
"Cảm giác lần này thấy Phạm Hành thật sự đã thay đổi rất nhiều." Quách Tử Hoa cảm thán với Quách Tĩnh Tĩnh, "Tĩnh Tĩnh, em biết không? Lần đầu tiên chị gặp Phạm Hành, cậu ấy mặc dù trông rất dễ thân cận, có điều vừa tiếp xúc thì lập tức phát hiện ra căn bản không phải như vậy.
Trông cậu ấy luôn nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng mi vũ luôn mang lệ khí lạnh lùng, sau đó cậu ấy ở bên em, từ từ, dường như cậu ấy đã thay đổi từng chút từng chút một.
Hạ Phạm Hành như bây giờ thật là đẹp trai, thật là ôn nhu chết mất!"
Nói xong, vẻ mặt thay đổi, Quách Tử Hoa ôm mặt vô cùng si mê.
Phương Hoài Minh đứng ở một bên, một tay nắm thành quả đấm, đặt ở môi dưới ho khan hai tiếng.
Quách Tử Hoa sửa sang lai chút phần tóc ở trên trán, khôi phục lại dáng vẻ cẩn thận.
Quách Tĩnh Tĩnh giật giật mi mắt, trên mặt không có biểu cảm gì, không muốn nói chuyện nữa.
"Mọi người tới sớm như thế đã ăn sáng chưa? Có trứng gà đỏ đây."
Trương Thanh bưng trứng gà đỏ đi tới, Quách Tiểu Niên vừa nghe thấy trứng gà đỏ bèn lập tức nhào tới nhìn.
"Ông nhỏ, sao trứng gà này lại màu đỏ? Sao con chưa thấy trứng gà đỏ bao giờ?"
"Bởi vì đã dùng thuốc màu cho nên mới biến thành màu đỏ.
Tiểu Niên muốn ăn không? Đây là trứng mừng của em trai đấy."
"Trứng mừng? Con muốn ăn con muốn ăn."
Quách Tiểu Niên đưa tay cầm một quả ở trong tay, nghiêm túc bóc vỏ trứng gà.
Quách Tử Hoa đi tới, kéo vạt áo Trương Thanh, vẻ mặt phức tạp kêu một tiếng: "Anh Thanh..."
Trương Thanh ngẩng đầu, cười ôn hòa với cô: "Đã về rồi à? Trong nhà không có chuyện gì chứ?"
Quách Tử Hoa nghĩ đến chuyện chú Hai của mình nhốt Trương Thanh vào phòng giam, cho rằng cô thân là người của Quách gia, hôm nay ở trước mặt Trương Thanh cũng có phần không ngóc đầu lên được.
Nghe Trương Thanh hỏi như vậy, trong câu nói không có chút nào là cười trên sự đau khổ của người khác, Quách Tử Hoa cảm thấy cái gì cũng không thể nói ra khỏi miệng được, chỉ có thể cúi đầu lắc lắc.
Trương Thanh biết, Quách Tử Hoa nhìn có vẻ như tùy tiện nhưng thật ra là giấu đi tất cả mọi chuyện khổ sở ở trong lòng.
Chuyện này trước sau cũng đã xảy ra hai tháng trước, Quách Tử Hoa cũng đợi hơn một tháng mới trở về, chắc hẳn đã xảy ra không ít chuyện.
Trương Thanh sẽ không hỏi, cũng không thích hợp để hỏi, cũng càng không muốn hỏi.
Y thở dài, đưa tay vén tóc mai của Quách Tử Hoa ra sau tai.
"Tại sao lại trông gầy đi nhiều thế này? Có phải nghỉ ngơi không tốt không?"
Nghe y nói như vậy, nước mắt Quách Tử Hoa cũng sắp chảy ra, nhưng cô không muốn khóc ở trước mặt Trương Thanh, đây đối với Trương Thanh thật không công bằng.
Cô chỉ có thể cố gắng cười một tiếng, lên tiếng nói: "Thật sự gầy ư? Anh Thanh anh không lừa gạt em chứ? Em còn đang muốn giảm cân đây, lần này vừa hay không cần giảm nữa rồi."
Trương Thanh đành chịu cười một tiếng: "Con bé này, cũng gầy như vậy rồi còn giảm cân cái gì, nên ăn nhiều một chút, bồi bổ mới đúng chứ."
Quách Tử Hoa u oán thở dài: "Anh Thanh, em còn nặng hơn anh đấy, anh nói thế rất tổn thương nhau đấy nha."
"Anh ăn không mập mà." Trương Thanh mặt đầy đáng tiếc nói.
"Anh Thanh", mặt Quách Tử Hoa vặn vẹo, "Em không muốn nói chuyện với anh nữa."
Trương Thanh cười haha, trong mắt mang theo xảo quyệt.
Quách Tử Hoa cũng giận quá mà bật cười, dịu dàng nói: "Ai nha anh Thanh! Anh cố ý!"
Trương Thanh cong mi mắt nói: "Cười là được rồi! Con gái phải cười nhiều mới được."
Quách Tử Hoa sửng sốt một chút, sau đó bó tay mà cười: "Anh Thanh, em cũng ba mấy rồi, đâu còn là con gái nữa..."
"Ở trong mắt anh, em vĩnh viễn đều là Tử Hoa bé nhỏ đáng yêu."
Ý của Trương Thanh là, vô luận Quách gia đối xử với y như thế nào, y cũng sẽ không vì vậy mà giận cá chém thớt lên Quách Tử Hoa.
Quách Tử Hoa làm sao lại không nghe hiểu, cô nhìn Trương Thanh, trong mắt lộ vẻ xúc động.
Cảm ơn anh, anh Thanh.
Vào lúc này Quách Tử Chương từ cửa đi vào, vỗ một cái lên vai Trương Thanh, nói: "Ba, bà nội đến cửa tiểu khu rồi.
Con đi đón hay là ba đi?"
"Mẹ đến rồi à? Ba đi ba đi."
Trương Thanh vừa nghe Trương Thị tới thì rất vui vẻ.
Trước đó y không có ý định để Trương Thị trở về do xa quá, nhưng bà cụ còn nóng lòng hơn cả y, nửa tháng trước đã hỏi chuyện tiệc đầy tháng, bất luận như thế nào bà cũng phải trở lại xem chắt trai nhỏ.
Trương Thanh không có cách nào ngăn bà lại, chỉ có thể đồng ý để bà trở về.
Trương Thị không biết nhà ở tiểu khu, tài xế taxi chỉ có thể đưa đến cửa tiểu khu.
Trương Thanh một mực để cho Quách Tử Chương liên lạc với Trương Thị đường đi như thế nào, bởi vì Trương Thanh có hơi mù đường.
Điện thoại bên kia nói bà sắp tới cửa tiểu khu, Quách Tử Chương phản ứng mau, lâu tức nói họ đi đón người.
Anh xoay người lại nói chuyện này với Trương Thanh.
Anh biết, Trương Thanh nhất định phải tự mình đi đón người.
Quả nhiên, vừa nói như vậy Trương Thanh đã vội vã muốn đi.
Sau khi chào hỏi với người trong phòng, Trương Thanh lập tức rời đi.
Quách Tử Chương cùng Phương Hoài Minh đứng ở một bên nói chuyện, Hạ Phạm Hành thả Bảy Bảy lại giường trẻ con, tiếp đó cũng gia nhập đề tài của bọn họ.
Dương Tuyền mặt dày mày dạn cùng Trương Thanh đi đón Trương Thị, Quách Tử Hoa thì kéo Quách Tĩnh Tĩnh trò chuyện về việc ở cữ.
"Thật á? Trong