Phó Vĩ đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời đi không được mà ở lại cũng không xong, mấu chốt là ánh mắt lúc Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn y vẫn thấu triệt như vậy, thấu triệt mà rõ ràng.
Ông Tần cũng không biết Phó Vĩ lúng túng, ông chỉ biết là ban đầu lúc Quách Tĩnh Tĩnh còn ở trường học làm thầy giáo, Phó Vĩ là người bạn thân nhất với cậu.
“Tiểu Phó à, nhận ra ai đây không? Tĩnh Tĩnh đó, lúc trước quan hệ giữa hai bây là tốt nhất đó, tới chào hỏi đi.”
Ông Tần vẫy vẫy tay với Phó Vĩ, Phó Vĩ cứng ngắc nhếch lên một nụ cười, chậm rãi đi tới.
“Quách, thầy Quách, đã lâu không gặp.” Phó Vĩ mở miệng trước, gọi một tiếng không chút gì là thân thiết.
“Đã lâu không gặp.” Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu, hời hợt chào hỏi.
“Có chuyện gì xảy ra thế? Mới không có mấy tháng mà đã lạnh nhạt như vậy à? Tiểu Phó, trước đây không phải bây còn hay hỏi ông Tĩnh Tĩnh sống có tốt hay không à, sao giờ gặp mặt rồi lại như một thiếu nữ thế?”
Đối mặt chất vấn của ông Tần, Phó Vĩ cũng chỉ có thể tiếp tục lúng túng cười, đưa mắt nhìn Bảy Bảy trong ngực Quách Tĩnh Tĩnh.
Sáng nay Bảy Bảy dậy sớm, bây giờ có chút mệt mỏi, trông không có tinh thần gì.
Phó Vĩ lại nhìn Quách Dực.
Người đàn ông này tuổi tác không nhỏ, mấu chốt là khí chất trên người nhìn một cái đã biết người không cùng một thế giới với bọn họ, Phó Vĩ thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn nhiều lần.
Tầm mắt trở lại trên người Bảy Bảy, Phó Vĩ hỏi một câu: “Đứa bé này là?”
Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi, không có giấu giếm gì mà nói: “Là con trai của tôi.”
“Cái gì?” Phó Vĩ kinh ngạc thiếu chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi, “Con…con trai của cậu? Không phải cậu…”
Không phải đồng tính luyến ái sao? Phó Vĩ không hỏi điều này ra khỏi miệng, bởi vì ở trong lòng y đó cũng không phải chuyện vẻ vang gì, cổ động tuyên dương kết quả chỉ sẽ càng mất mặt.
“À ừm, ý tôi là, chúc mừng cậu nhé.”
Phó Vĩ che giấu rất nhanh, mặc dù trong lòng y cũng không tin lời Quách Tĩnh Tĩnh, ít nhất đứa bé này không thể nào có liên hệ máu mủ với cậu được.
Nếu quả thật Quách Tĩnh Tĩnh có con với phụ nữ thì chắc chắn cậu sẽ không mập mờ không rõ với người đàn ông kia.
Giải thích duy nhất là đứa trẻ này là con của người đàn ông kia, Quách Tĩnh Tĩnh đang thay người đàn ông kia chăm nuôi nó.
Trong lòng có phỏng đoán, ánh mắt mà Phó Vĩ nhìn Quách Tĩnh Tĩnh càng thêm phức tạp hơn.
Quách Tĩnh Tĩnh có thể cảm giác được sự biến hóa của Phó Vĩ, thậm chí còn có thể thấy được sự khinh bỉ trong ánh mắt y, nói không khó chịu là không thể nào bởi cậu đã từng thật sự xem Phó Vĩ là bạn bè.
Nhưng Quách Tĩnh Tĩnh cũng sẽ không bởi vì sự khinh bỉ của Phó Vĩ mà tự ti, có lẽ trước kia sẽ, nhưng bây giờ cậu có người nhà, người yêu, có con, tất cả những thứ râu ria bên ngoài đều không quan trọng nữa.
Nếu như tất cả mọi người đều là người qua đường trong cuộc đời của nhau vậy cần gì phải bởi vì ánh mắt của một người qua đường mà khiến bản thân tủi thân ấm ức chứ?
Có điều, Quách Tĩnh Tĩnh có thể chấp nhận Phó Vĩ đối với mình như thế nhưng không thể chấp nhận y như vậy với Bảy Bảy.
Không cần thiết phải tiếp xúc nữa, Phó Vĩ nói chúc mừng, Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm mặt, không lạnh không nhạt trả lời một câu: “Cám ơn.”
“Đứa nhỏ này trông thật đáng yêu, bé bao lớn rồi? Chắc mới được mấy tháng nhỉ?”
Phó Vĩ vừa nói vừa muốn bóp bóp cái tay bé xinh của Bảy Bảy, Quách Tĩnh Tĩnh cười lãnh đạm không đáp lời, không biết vô tình hay là cố ý mà tránh được tay Phó Vĩ rồi nói với ông Tần: “Ông ơi, vậy bọn cháu đi về trước, hình như Bảy Bảy mệt rồi.”
Ông Tần cũng không phải người ngu, vào lúc này tất nhiên đã nhìn ra thái độ Quách Tĩnh Tĩnh đối với Phó Vĩ tựa hồ có chút lạnh nhạt.
Ông Tần không biết tại sao, chỉ ngẩn người trả lời một câu: “À được, vậy mau đưa con về đi thôi.
Thời tiết hanh khô chắc là sắp mưa lớn, đừng để con khó chịu.”
“Vâng ạ, vậy chúng cháu đi nhé.”
Quách Tĩnh Tĩnh vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Quách Dực.
Quách Dực dắt A Hoa, nói một tiếng với ông Tần: “Vậy chúng tôi đi trước, ông anh rảnh thì tới ăn một bữa cơm, gần đây thằng nhóc Dương Tuyền lại đưa tới một chai rượu ngon đây.”
Ông Tần vừa nghe thấy thế thì hai mắt sáng rực lên: “Cái này hay, vậy tôi đành mượn phúc của ngài rồi.”
Rõ ràng ông lớn hơn Quách Dực (*), nhưng một tiếng “ngài” kia của ông Tần Quách Dực lại tiếp như chuyện đương nhiên, hiển nhiên đã là thói quen rồi.
Quách Dực gật đầu với ông Tần, không buồn chào hỏi với Phó Vĩ mà chỉ quay sang nói với Quách Tĩnh Tĩnh: “Ta đi thôi.”
(*) nguyên văn là 郭翊明明比他大, nhưng mình đọc đi đọc lại thì thấy hình như tác giả nhầm nên mạn phép sửa lại
“Vâng.”
Quách Tĩnh Tĩnh vừa muốn xoay người rời đi, Phó Vĩ bỗng nhiên gọi cậu lại.
“Chờ một chút! Ừm… Thầy Quách, tôi có thể nói với cậu vài câu không?”
Thành thật mà nói, Phó Vĩ gọi cậu lại khiến cậu rất bất ngờ.
Cậu cho rằng hai người đều có chung một suy nghĩ, tốt nhất là đừng gặp nhau.
Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi: “Anh có chuyện gì không?”
Phó Vĩ hít một hơi, hơi ưỡn ngực: “Qua một bên rồi nói có được không?”
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn y khiến Phó Vĩ có chút chột dạ.
Quách Tĩnh Tĩnh nghĩ đến sự nghi ngờ trong lòng mình, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Có thể.”
Quay đầu nhìn Quách Dực: “Chú Dực…”
Quách Dực cười một tiếng, đưa tay nói: “Để chú ôm Bảy Bảy cho, đi đi.”
“Vâng ạ.”
Quách Tĩnh Tĩnh đưa Bảy Bảy cho Quách Dực.
Bảy Bảy bị đổi sang vòng tay khác, mơ mơ màng màng còn có chút mất hứng, mở mắt ra uốn éo người, đoán chừng là tìm được cảm giác quen thuộc rồi mới an tâm lại, tiếp túc chìm trong giấc ngủ, đã thế còn mút môi chụt chụt nữa.
Quách Tĩnh Tĩnh đi theo Phó Vĩ tới dưới một bóng câu.
Ông Tần nói với Quách Dực: “Tôi buộc chó ở cổng trường, ngài vào phòng ngồi với tôi chút nhé?”
“Vậy thì làm phiền rồi.”
“Ngài xem ngài nói gì kìa.”
Ông Tần và Quách Dực không vào nhà mà chỉ ngồi dưới mái hiên.
Ông Tần vào trong nhà lấy quạt điện ra.
Quách Dực ôm Bảy Bảy trong ngực nhưng ánh mắt lại một mực nhìn Quách Tĩnh Tĩnh đang đứng đối diện với Phó Vĩ ở bóng cây cách đấy không xa.
Cũng không biết hai người kia trò chuyện cái gì mà về sau trông có vẻ kích động, Quách Dực hỏi ông Tần: “Trước kia hai người họ quan hệ rất tốt sao?”
“Ai, đúng vậy, ” ông Tần nghĩ đến cảnh lúc nãy hai người đối thoại với nhau, thở dài, “Tiểu Phó là người nhiệt tình, ngày thường không tim không phổi.
Ban đầu Tĩnh Tĩnh mới tới, thằng bé xấu hổ nên không hay nói chuyện, Tiểu Phó là người đưa nó đi làm quen với mọi người.
Quan hệ giữa bọn nó tốt lắm, tôi còn thường xuyên thấy chúng nó đi chung vừa nói vừa cười.”
“Sau đó thì sao? Cậu ta biết chuyện của Tĩnh Tĩnh và Phạm Hành nên cảm thấy không chấp nhận nổi sao?”
Ông Tần sửng sốt một chút, đưa tay vỗ trán: “Ai nha, sao tôi lại quên mất chuyện này chứ! Khó trách vừa rồi tôi cứ cảm thấy bọn nó không đúng lắm!”
Ông Tần biết rõ thân thế của Bảy Bảy.
Bây giờ ông nhìn Quách Tĩnh Tĩnh và Hạ Phạm Hành cũng chẳng khác gì khi nhìn cặp đôi nam nữ bình thường.
Nhưng mà, ông có thể quên nhưng không phải mọi người cũng thế.
“Nhắc tới mới nhớ, ban đầu chuyện này cũng không biết là ai truyền ra mà trong trường ai cũng biết hết, khắp nơi bàn luận sôi nổi, nếu không phải bởi vì cái này thì Tĩnh Tĩnh cũng không bỏ việc.”
Quách Dực nghe ông Tần nói, nheo mắt lại nhìn Phó Vĩ.
*
Phó Vĩ gọi Quách Tĩnh Tĩnh ra dưới tán cây, kết quả nửa ngày không nói một lời nào, chỉ không ngừng xoa xoa tay.
Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi: “Anh có gì muốn nói với tôi à?”
Phó Vĩ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, nhếch mép: “Ừm…cậu còn…còn ở bên người đàn ông kia sao?”
Quách Tĩnh Tĩnh dừng một chút rồi nói: “Chúng tôi chưa từng nghĩ sẽ chia tay, cũng sẽ không chia tay.”
Phó Vĩ không nghĩ tới Quách Tĩnh sẽ thẳng thắn như thế, sau khi ngẩn người, y nhíu mày, giọng điệu có phần sắc bén: “Tĩnh Tĩnh, đây chỉ là suy nghĩ của cậu thôi, một người đàn ông như anh ta không thể ở bên cậu cả đời.
Đứa bé kia là con của anh ta đúng không? Một mặt anh ta sinh con với người đàn bà khác, một mặt dây dưa không rõ với cậu, cậu cảm thấy người đàn ông như thế có đáng để cậu buông bỏ tất cả không?”
“Cái này không liên quan tới anh.
Nếu như anh chỉ muốn nói mấy thứ này thì tôi không muốn nghe.” Sắc mặt Quách Tĩnh Tĩnh lạnh xuống, cảnh cáo Phó Vĩ không nên nói bậy bạ.
Phó Vĩ nghe xong cũng nóng nảy.
“Ừ, chả liên quan tới tôi, nếu như không phải tôi xem cậu như anh em thì cậu nghĩ tôi tình nguyện nói ra mấy chuyện này chắc? Tĩnh Tĩnh, cậu xem cậu bây giờ đi, không có việc làm, dựa dẫm chờ một người đàn ông nuôi mình, đã thế còn giúp người ta nuôi con nữa.
Cậu làm như vậy… Không cảm thấy thẹn với cha mẹ mình sao? Cậu chẳng lẽ… Chẳng lẽ không có lòng xấu hổ sao?”
Quách Tĩnh Tĩnh nhíu chặt chân mày, cậu nhìn Phó Vĩ, có chút không dám tin y sẽ nói ra những lời như vậy.
Phó Vĩ cắn môi, cũng biết bản thân đã nói hơi quá đáng, y đỡ trán thở hổn hển.
“Tôi… Tôi không phải có ý đó, chỉ là tôi cảm thấy cậu nên