Nhiều người thì sức lớn, chỉ trong thời gian ba tháng ngắn ngủi mà đã xây xong tứ hợp viện, dựa theo tập tục trong thôn thì ngày ngừng thi công phải bắn pháo, một mặt là thêm phần náo nhiệt, thể hiện cho tâm trạng chủ nhà, mặt khác, tiếng pháo to theo người già thì dùng để trừ tà, cũng đại biểu cho sự hưng thịnh phát đạt.
Bên này không có thói quen bày tiệc cơ động, nhưng làm một bữa cơm mời bạn bè người thân tới ăn vẫn cần thiết.
Trương Thanh mặc dù không có người thân nhưng trước kia đi bán gà, bán trứng gà nên,quen biết được không ít người, nhận được sự yêu mến trong mấy năm này cũng nhiều.
Trương Thanh gọi điện thoại thông báo cho họ một tiếng, họ có tới hay không là một chuyện, nhưng việc y mời lại là một chuyện khác.
Sáng sớm, Trương Thanh cùng Quách Dực đã đi trước rồi, chuyện mua bán thức ăn giao cho Quách Tử Chương.
Dương Tuyền không biết từ chỗ nào lấy được một cái xe tải, nói sớm đó y đã chào hỏi với mấy ông chủ ở chợ rồi, sở dĩ không nói ra là vì y và Quách Tử Chương muốn cho mọi người một kinh hỉ, bây giờ chỉ cần đi kéo thức ăn về là được, còn khoa trương nói muốn mua một con heo về nướng.
Quách Tĩnh Tĩnh phải chăm sóc Bảy Bảy cho nên đi hơi trễ, hơn chín giờ mới chuẩn bị lên đường, mười giờ tới thôn Mã Tỉnh.
Quách Tĩnh Tĩnh ôm Bảy Bảy vừa xuống xe đã bị từng trận ồn ào huyên náo làm cho kinh động.
Không phải là cậu chưa từng nghĩ đến việc không có được mấy người tới, dẫu sao tình huống nhà họ đặc thù, lời đồn đại trong thôn nổi lên bốn phía, đầu năm tránh nhà họ như tránh tà, nhưng mà lúc này cậu còn chưa vào sân đã nghe thấy tiếng ồn ào, tiếng rất nhiều người vỗ tay hét to, Quách Tĩnh Tĩnh hoảng sợ há to miệng.
Cậu quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành thở dài: “Chắc là liên quan tới Dương Tuyền đi.”
Dương Tuyền?
Quách Tĩnh Tĩnh trong lòng tò mò, ôm Bảy Bảy cùng Hạ Phạm Hành đi vào nhà.
Quách Dực nói là xây tứ hợp viên nhưng dĩ nhiên không thể xây tứ hợp viện như trong kinh thành được, cho nên nói là tứ hợp viện chứ không giống như tứ hợp viện kiểu truyền thống, lối kiến trúc vẫn lấy hướng hiện đại giản lược làm chủ đạo.
Từ cửa đi vào là một cái đại viện hình vuông, trừ cửa phía nam ra, ba mặt khác xây một dãy phòng, cửa phòng hướng về phía đại viện, hành lang cũng xây hình vòng, các cọc đá cũng đã được dựng lên, mái hiên hình thang kéo dài che kín cả hành lang, như vậy trời có mưa cũng không lo bị mắc mưa.
Mấy người Quách Tĩnh Tĩnh vào sân.
Trong sân rộng lớn thoải mái, vì để chống nắng nên kéo mấy tấm lưới đen trên nóc nhà, quạt máy không có tác dụng gì, từng cái máy quạt gió lớn được đặt ở bốn phía của hành lang, trước mỗi cái máy quạt gió đều đặt một chậu đá cục, thổi về giữa nơi khách ngồi.
Mà ở vị trí trong cùng, một người đàn ông trung niên thân hình to béo đang quay cái khung sắt, trên khung có xiên một con heo.
Con heo kia không lớn, tầm mười mấy hai mươi cân, chắc đã nướng được một lúc nên thịt heo đã trở đỏ, mùi thịt lan tỏa ở trong không khí, dầu mỡ tiết ra rơi xuống đống than củi đỏ rực, vang tí tách tí tách.
Nhà thi công xong, có thể trong phòng còn chưa hoàn thiện nhưng có sân là được, nồi chén gáo chậu tất cả đều bày ở trong sân, bếp dựng tạm trước nhà quay về hướng Bắc, trong sân kê tám chiếc bàn bát tiên đã chật kín người.
Trước đó Trương Thanh đã nhờ người quen tìm hộ trong thôn một nữ đầu bếp hỗ trợ làm tiệc rượu, nhưng vào lúc này lại thành người phục vụ sắp xếp thức ăn và phục vụ đồ uống.
Còn người thực sự vào bếp hôm nay vừa nhìn tay nghề là biết là đầu bếp chuyên nghiệp, trừ ông đầu bếp mập mạp ở trần đang quay heo kia thì những người khác ăn mặc vô cùng đàng hoàng, trên đầu đội mũ cao, nồi muỗng vào trong tay họ tựa như trời sinh hòa làm một thể.
Cho vào nồi một thìa dầu, ngọn lửa bốc lên tựa như có ma thuật, bất kể là người lớn hay trẻ con thì đều bắt đầu vỗ tay thét to, ông già bà lão cầm quạt lá cũng cười tươi, trên mặt hằn lên những vết chân chim, bình thường xem kịch nam cũng chưa thấy vui như vậy đâu.
Dân lấy ăn là trời, lời này một chút cũng không sai.
Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở đó, nhấp mím môi im lặng không nói.
Buổi sáng nghe Dương Tuyền nói muốn nướng heo, cậu không nghĩ tới là y sẽ làm thật.
Không riêng gì heo sữa quay mà ngay cả đầu bếp cũng mời tới, phô trương thanh thế cực kì, như kiểu sợ người ta không biết y là nhà giàu mới nổi vậy.”Ai ôi, xin lỗi, làm phiền nhường đường chút nào.”
Có người còn tới muộn hơn cả bọn họ, cười bảo bọn họ tránh đường ra.
Ban đầu Quách Tĩnh Tĩnh còn không chú ý, vừa quay đầu lại, người tới nhìn thấy cậu cũng sửng sốt một hồi.
Quách Tĩnh Tĩnh cũng sửng sốt, làm sao cũng không nghĩ tới được là ngay cả Triệu Kim Hoa cũng tới, mấu chốt là trong tay bà ta còn ôm một đứa bé.
Quách Tĩnh Tĩnh đã sinh con nên nhìn thoáng qua đã biết đứa nhỏ kia chỉ mới hơn một tháng, là bé gái, trông dáng vẻ rất là đáng yêu, chỉ là đôi mắt rồi cái mũi nhìn ngang nhìn dọc cũng thấy giống với Triệu A Mỹ.
Quách Tĩnh Tĩnh cau mày.
Triệu Kim Hoa cũng không nghĩ tới sẽ đụng mặt với Quách Tĩnh Tĩnh, bà ta cố ý cà nhây tới bây giờ mới đi vào chính là vì không muốn đụng mặt với Quách Tĩnh Tĩnh và Trương Thanh.
Bà ta chỉ muốn vào nhà, tìm một vị trí bình thường, ăn uống xong xuôi thì cắp mông rời đi.
Ở địa bàn của người ta mà gặp nhau như thế này, Triệu Kim Hoa chỉ có thể cố gắng nở một nụ cười khan, chủ động nói: “Tĩnh Tĩnh đó à? Đã lâu không gặp nhỉ, thím cũng sắp không nhận ra được rồi đây.
Ai ôi, đây là con cái nhà ai thế? Trông mới năm sáu tháng phỏng?”
Triệu Kim Hoa vừa nói vừa liếc mắt sang nhìn Hạ Phạm Hành.
Cái phong thái này tốt hơn người mà A Mỹ tìm được mấy lần.
Bà ta làm sao cũng không nghĩ tới Quách Tĩnh Tĩnh tìm đàn ông mà cũng có thể tìm được một người tốt đến như này, dáng dấp đẹp trai không nói, mấu chốt là còn có tiền, cũng không biết là kiếp trước có phải đã cứu cả ngân hà hay không nữa.
Nhắc tới mới nhớ, Trương Thanh làm gì có tiền xây nhà to nhà đẹp như thế, chắc chắn cũng là do người đàn ông kia cho đây! Bà ta nghĩ tới bản thân phải ở trong cái nhà ba gian ngói bể thì trong lòng cực kỳ ai oán.
Chớ trách Quách Tĩnh Tĩnh hẹp hòi, trong lòng cậu vẫn rất khó chịu khi thấy Triệu Kim Hoa.
Bà ta không phải đang muốn lén lút ăn cơm chùa sao? Vậy thì cậu chắc chắn sẽ không để bà ta được như ý.
Quách Tĩnh Tĩnh kín đáo đưa Bảy Bảy cho Hạ Phạm Hành, sau đó đẩy hắn một cái sang bên cạnh, tỏ ý hắn cứ đi trước đi.
Rồi cậu xoay người lại, nói với Triệu Kim Hoa: “Không nghĩ rằng thím cũng tới đấy, ba cháu còn nói chắc chắn thím không đến đâu.
Nếu ba cháu mà biết thím tới rồi chắc chắn sẽ rất vui đấy.”
Triệu Kim Hoa cười một tiếng,định nói bản thân chỉ đi ngang qua thôi chứ không vào, miệng vừa mới nói được chữ “thím”, Quách Tĩnh Tĩnh đã quay đầu gọi với vào trong sân: “Ba! Thím Triệu tới này!”
“Ôi Tĩnh Tĩnh…”
Triệu Kim Hoa đang bận ôm đứa trẻ, nếu không cũng muốn đưa tay