Ăn cơm trưa xong, thường ngày lão gia có thói quen ngủ trưa, có điều hôm nay ông dịch thời gian ngủ trưa lùi lại chút.
Ông gọi Hạ Phạm Hành tới, hỏi một chút về Bảy Bảy.
Hạ Phạm Hành kể cho ông nghe một chút chuyện vui của bé.
Lão gia nghe rất vui, lúc đi ngủ còn nói với Hạ Toàn Hữu rằng: “Đứa nhỏ này từ bé đã thông minh lanh lợi rồi.
Mấy thằng con trai cháu trai chẳng giống tôi gì cả, chỉ có thằng cu đấy là giống tôi nhất thôi.”
Hạ Toàn Hữu muốn hỏi: Sao lão gia có thể biết được một đứa bé sáu tháng tuổi giống mình được cơ chứ?
Có điều Hạ Toàn Hữu sẽ không nói ra những lời này, chỉ híp mắt cười giống như ông phật Di Lặc.
Lần này Hạ Phạm Hành hồi kinh cũng không có ý định ở lại lâu.
Lão gia bảo hắn mua quà cho Lưu Nghiên, dù sao hắn cũng phải mua cho con trai và người yêu nên cũng tiện thể mua một phần cho cô ta, dầu gì cũng không thể để cho lão gia mất mặt được.
May là buổi tối có buổi đấu giá, Hạ Phạm Hành mới vừa quay lại đã được mời tham dự.
Không thể không nói những người đó nắm bắt tin tức nhanh thật, hơn nữa còn rất biết nhận định tình hình, trừ hắn ra còn mời cả Hạ Vân Long nữa.
Hôm nay người đứng đầu của Hạ gia còn chưa quyết định, đầu năm hắn cùng Hạ Vân Long lại đồng thời dò xét xưởng thuốc, cho nên người ngoài đều cố gắng lấy lòng cả hai bên.
Trong buổi đấu giá có một tấm phiếu Monkey Stamp được phát hành năm 1980 được đem ra đấu giá, Hạ Phạm Hành nhìn trúng nên có ý muốn sở hữu, kết quả Hạ Vân Long không biết bị cái gì mà như muốn đối nghịch với hắn vậy.
Một tấm phiếu Monkey stamp hồi đó bán với giá mấy đồng tiền giờ bị bọn họ đấu giá lên tới hơn trăm vạn, dĩ nhiên, cuối cùng vẫn là Hạ Phạm Hành đắc thủ.
Hạ Phạm Hành biết, Hạ Vân Long chưa chắc đã thật sự muốn cái đó, chẳng qua là đơn thuần nhằm vào hắn mà thôi.
Hạ Phạm Hành đưa bưu phiếu cho Lưu Nghiên đi cùng gã, nói là lễ vật tân hôn, sau đó lập tức rời đi.
Hắn còn muốn thắng hai món đồ chơi nhỏ cho Quách Tĩnh Tĩnh và Bảy Bảy, nhưng hắn có thể khẳng định, tiếp theo bất kể hắn có ra giá cho món đồ gì nữa thì Hạ Vân Long cũng sẽ theo sát hắn.
Dĩ nhiên Hạ Phạm Hành không phải là không có tiền, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết phải thế.
Hạ Phạm Hành có thể bỏ ra số tiền gấp mười lần giá gốc để mua một món đồ gì đó, chỉ cần có thể lấy được sự vui vẻ của người mình yêu là được, nhưng thứ đồ mà bỏ ra gấp mười, gấp trăm chỉ để tranh chút sĩ diện này với Hạ Vân Long dù có tinh xảo đến mức nào đi nữa thì bản thân nó đã không còn ý nghĩa như ban đầu.
Hỏi thử xem, hắn làm sao có thể đưa một món đồ chết bị lợi ích làm mờ mắt đưa cho người yêu và con trai mình cơ chứ?
Nhưng mà vẫn phải mua quà, Hạ Phạm Hành dứt khoát lái xe khắp phố một vòng, cuối cùng xe dừng ở một tiệm bán quần áo.
Tiệm này chuyên bán quần áo của gia đình, nhiều loại quần áo của gia đình ba người được bày trong tủ kính đã lập tức hấp dẫn sự chú ý của Hạ Phạm Hành.
Hạ Phạm Hành đỗ xe ở một bên, sau đó đẩy cửa đi vào.
Chủ tiệm là một cô gái mập mạp, thấy Hạ Phạm Hành còn bày ra vẻ mặt kinh ngạc như đang hỏi tại sao người như vậy mà cũng để ý tới cái tiệm nhỏ này của mình chứ?
“Tiên sinh, anh có cần gì không? Tiệm chúng tôi có rất nhiều trang phục gia đình, còn có thể tự thiết kế áo phông đó nha.”
“Có thể tự mình thiết kế sao?” Hạ Phạm Hành hỏi.
Cô gái cười giống như cái bánh bao: “Đúng vậy, có thể được.”
Chờ Hạ Phạm Hành vẽ xong rồi giao lại cho cô gái thì đã sắp chín giờ, tính từ lúc rời khỏi hội đấu giá thì bức họa này ngốn mất của hắn ba tiếng đồng hồ.
“Lúc nào có thể lấy đồ được?” Hạ Phạm Hành hỏi.
“Rất nhanh, hai ngày sau là lấy được rồi.
Nếu như tiên sinh không thể tới lấy thì có thể gửi địa chỉ cho tôi, tôi giao tới cho anh.”, cô gái cười hì hì nói.
Hạ Phạm Hành trầm ngâm nói: “Không cần, tôi tự mình tới lấy.”
“Được, vậy phiền anh để lại số điện thoại, đến lúc đó tôi gọi điện thoại thông báo cho anh.”
Hạ Phạm Hành để lại số điện thoại của mình, trả tiền xong liền rời đi.
Cô gái bưng mặt nhìn bóng lưng Hạ Phạm Hành rời đi, si mê nói: “Thật là đẹp trai chết đi được, chắc chắn anh ấy rất yêu vợ mình, ai, tại sao mình không gặp được ai tốt như vậy chứ!”
氺
Về đến nhà đã gần mười giờ, Hạ Phạm Hành vốn dĩ định tắm rửa một chút rồi gọi điện thoại cho Quách Tĩnh Tĩnh, kết quả vừa lên lầu đã thấy ở hành lang, Man cầm trong tay một khẩu súng, nổi giận đùng đùng xông về phía trước.
Đã trễ thế này còn chưa ngủ, hơn nữa cũng không thấy bóng dáng Hạ Vân Tuyết đâu, Hạ Phạm Hành suy nghĩ một chút, vẫn đi tới ngăn cản bé.
“Man làm gì đó? Trễ như vậy còn chưa ngủ à?”
Ngực Man phập phồng, trông có vẻ tức lắm.
Bé vẫn có hảo cảm với Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành hỏi bé, bé liền nói: “Cháu muốn đi giết người đàn bà kia! Bà ta đánh mẹ cháu!”
Hạ Phạm Hành ban đầu chỉ nghĩ là Man cầm một khẩu súng đồ chơi, vào lúc này nghe bé vừa nói như vậy, Hạ Phạm Hành lại nhìn kỹ nhìn cây súng kia, ở lỗ đạn của khẩu súng có thể nhìn thấy rõ vết lõm.
Hạ Phạm Hành kinh ngạc trong lòng, bất kể súng này là thật hay giả, nhưng Man đã không phải là trẻ thơ, súng giả không thể giết người chắc bé vẫn hiểu.
Trong lòng Hạ Phạm Hành nổi lên nghi ngờ, nhìn Man thấp giọng nói: “Man, giết người là phạm pháp, cháu giết người rồi như vậy cháu sẽ phải đền mạng đấy, có biết chưa?”
Man rất khẳng định nói: “Sẽ không đâu, bọn họ không dám giết cháu đâu, cháu là hoàng…”
Hoàng cái gì, Man còn chưa nói xong đã vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé bịt kín miệng mình, trợn to mắt nhìn Hạ Phạm Hành mặt đầy kinh hoảng.
Hạ Phạm Hành cười cười nói: “Hoàng cái gì? Hoàng tử sao?”
Mặt Man như muốn nói: “Sao cậu biết được? Rõ ràng cháu còn chưa nói gì cả mà.” Hạ Phạm Hành mím môi, ngừng một chút rồi nói: “Cậu đùa chút thôi, nhưng mà Man này, trẻ con không được phép nghịch súng có biết không? Mẹ cháu đâu? Đưa cậu đi tìm mẹ, cậu sẽ giúp cháu.”
“Có thật không ạ?”
Man chắc cũng không muốn lấy súng ra, nghe Hạ Phạm Hành nói như vậy, suy nghĩ một chút rồi cất súng về, sau đó lại chạy trở lại, kéo Hạ Phạm Hành đi tới phòng của Đường Hồng Lan, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Cậu, cậu đừng nói cho mẹ là cháu cầm súng đấy, đó là phụ… Ba cho mẹ, họ không cho cháu đụng đâu.”
Hạ Phạm Hành nhìn bé, hỏi: “Vậy sao cháu còn cầm làm gì.”
“Bởi vì có người bắt nạt mẹ cháu!” Nhắc tới cái này Man tức muốn chết, “Cháu thấy bà ta đánh mẹ cháu, cháu tức giận lắm, nhưng mà cháu quá nhỏ, cháu biết cháu không đánh lại bà ta nên cháu liền chạy về lấy súng đánh chết bà ta!”
Mặc dù hành động của Man không thể thực hiện được, nhưng có thể có được một đứa con trai vì mình mà bất chấp tất cả, Hạ Phạm Hành vẫn rất mừng thay cho Hạ Vân Tuyết.
Thứ mà trước kia Hạ Vân Tuyết thiếu nhất có lẽ chính là tình yêu từ người thân đi.
Phòng Đường Hồng Lan ở tầng hai, cũng không xa,