Khi về đến nhà, Mã Thiên Lý vẫn làm cơm như mọi ngày để tôi được nghỉ ngoi, kể cả tôi muốn giúp đỡ, anh cũng chỉ để tôi làm những việc hết sức đơn
giản. Nhưng đêm đó, Mã Thiên Lý như nửa tỉnh nửa mê, hỏi tôi một câu rất mơ hồ: “Tráng Tráng sao rồi?”
Sau đó, Mã Thiên Lý không nói gì
thêm nữa, nhưng tôi thấy khi hỏi tôi câu đó, anh còn sờ tìm hai bên
người, như thể đang muốn tìm thứ gì đó.
Ngoài ra, Mã Thiên Lý còn một mực nói tôi sẽ thích ăn sầu riêng, rồi cố mua cho tôi bằng được,
đừng nói là ăn, vừa mới ngửi thấy cái mùi đó thôi là tôi đã buồn nôn
rồi. Cuối cùng Mã Thiên Lý nói ngửi và ăn hoàn toàn khác nhau, tôi cố ăn thử một miếng nhưng không thể nuốt trôi được. Lúc đó, anh chau màu nhìn tôi, lộ vẻ kinh ngạc, hỏi: “Em thực sự không thích quả này ư?”
Tôi khẳng định chắc nịch là tôi không thích cái mùi đó.
Nhưng Mã Thiên Lý vẫn gặng hỏi: “Thật là không thích sao?”
Đợi tôi gật đầu nói lại lần nữa, anh mới như ngộ ra, nở nụ cười có vẻ gượng gạo, nói: “Hóa ra là như vậy.”
Gần đây anh thường làm những việc kỳ quặc như vậy đấy, có những việc quá
khác thường, tôi quả là không chịu nổi. Tôi tìm cơ hội bộc bạch với
Vương Thắng Nam: “Mã Thiên Lý đối xử với chị tốt thật nhưng chị luôn có
cảm giác anh ấy như đang thông qua chị để tìm kiếm một người nào đó, em
thử nói xem chị có phải là thế thân của người khác không?”
Vương
Thắng Nam nhìn tôi từ đầu xuống chân, từ trái qua phải. “Gương mặt chị
khá phổ biến, vẻ ngoài không có gì đặc biệt, ra đường vớ được cả nắm ấy
chứ, hơn nữa trước đây anh ấy có từn yêu hay chưa, chị không cảm nhận
được sao?”
Đây chính là mấu chốt của vấn đề, tôi có thể khằng
định trước đây Mã Thiên Lý chưa từng có người yêu, về việc này thì anh
không cần thiết phải lừa dối tôi. Nhưng mọi biểu hiện của anh thì cứ như đã từng yêu một người con gái vậy, hơn nữa theo trực giác của tôi, cho
dù cuộc sống hằng ngày hay quan hệ vệ chồng, anh vẫn luôn theo kiểu
truyền thống. Kiểu này bất thường quá phải không?
Có rất nhiều
lần anh lặng lẽ nhìn tôi, cứ như đang hồi tưởng lại việc gì. Tôi càng
nghĩ càng thấy lo sợ, sợ mình là thế thân của người khác.
Nhưng
Mã Thiên Lý đối xử với tôi rất tốt, việc này tuyệt đối không phải giả
tạo, tôi có thể khẳng định anh rất yêu tôi, nhìn đôi mắt ấy thôi cũng đủ biết rồi. Anh thương yêu tôi chẳng khác nào bảo bối.
Vương Thắng Nam lẩm bẩm: “Chị đã kết hôn với anh ấy rồi, bây giờ chị mới nghi ngờ vấn đề này thì có phải đã muộn không?”
Tôi cũng không biết phải nói gì.
Sau đó, Vương Thắng Nam kể cho tôi nghe gần đây cô ấy có đi gặp mặt làm
quen một lần, lần này anh chàng đó khá ổn, nhà ở ngoại tỉnh, đối xử với
cô ấy cũng tốt, cô ấy đang suy nghĩ xem có nên qua lại nhiều hơn hay
không. Tôi cũng thấy mừng thay cho cô nàng lưu manh Vương Thắng Nam này.
Mấy ngày sau, Mã Thiên Lý nói với tôi rằng bố mẹ anh gọi điện giục chúng tôi cuối tuần về nhà ăn cơm.
Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên tôi cùng Mã Thiên Lý về nhà bố mẹ
chồng. Để cho có vẻ trang trọn, tôi còn trang điểm, kết quả khi đến đó,
đen đủi thay lại gặp Tiêu Tịnh Phương. Nhưng hình như không giống trước
đây, Mã Thiên Lý vừa nhìn thấy Tiêu Tịnh Phương liền tìm việc gì đó để
tách tôi ra rồi bảo Tiêu Tịnh Phương vào phòng đọc sách. Việc này thật
kỳ lạ, trước đây Mã Thiên Lý đều né tránh Tiêu Tịnh Phương cơ mà, lần
này làm như vậy cứ như là có việc gì đó vậy.
Tôi làm xong việc Mã Thiên Lý giao cho thì trong lòng không yên tâm lắm, liền chạy đến phòng đọc sách để xem họ có xích mích với nhau không. Kết quả vừa đến gần,
tôi lờ mờ nghe thấy tiếng vọng ra từ sau cánh cửa. Tôi cứ như bị ma xui
quỷ khiến đứng ngay ở cửa.
Tôi nghe thấy tiếng Mã Thiên Lý trầm tĩnh, lạnh lùng nói: “Cách xa Tâm Ái ra, nếu không tao không để mày yên đâu.”
Tôi kinh hãi, có cảm giác như mình vừa nghe lầm rồi. Mã Thiên Lý đâu thể
nói ra được những lời như vậy?! Tôi đang ngây người thì Mã Thiên Lý từ
trong bước ra, vẫn vẻ mặt điềm tĩnh, nhìn thấy tôi, anh liền mỉm cười.
Cả người tôi ớn lạnh, cứ như chưa từng quen biết anh vậy.
Tai sao Mã Thiên Lý lại nói những lời như vậy? Tiêu Tịnh Phương đã làm gì
chứ? Tôi và Tiêu Tinh Phương vốn không ưa nhau, đâu có lý gì đến gần
nhau được, nhưng tại sao lời nói ban nãy của Mã Thiên Lý lại như đang
muốn cảnh cáo Tiêu Tịnh Phương vậy? Tôi còn chưa kịp mở miệng hỏi thì
nghe thấy bên trong có tiếng đập vỡ đồ đạc. Tiếng động đó rất lớn, khiến tôi giật mình.
Sau đó cánh cửa khép hờ bên cạnh tôi bỗng dưng
bật tung, Tiêu Tịnh Phương đúng là đang tức lồng lộn, chỉ tay thẳng vào
mặt tôi, mắng: “Lộ Tâm Ái, cô làm ơn soi gương xem, kể cả tôi có thích
lợn sề cũng không thể nào thích loại đàn bà như cô… Cái loại người như
cô mà được coi là quý báu, nói ra đúng là phí lời của tôi.”
Tôi
tức điên người, tôi động chạm gì tới cậu ta chứ, vô duyên vô cớ phải
nghe những lời như vậy. Đang định tranh luận với cậu ta mấy câu, Mã
Thiên Lý liền kéo tôi lại, an ủi: “Kệ nó,có một con chó muốn cắn em, em
cũng muốn cắn lại sao?”
Tôi không nói được gì nữa, thế này là
sao, sao bọn họ đang bình thường bỗng dưng lại nói tới tôi chứ. Tôi vẫn
rất giận, liền nói với Mã Thiên Lý: “Rốt cuộc các anh vừa nói chuyện gì, tại sao lại mắng chửi cả em chứ?”
Mã Thiên Lý tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Nó là một thằng điên, em kệ nó đi.”
Tôi quả là không còn lời nào để nói. Tiêu Tịnh Phương sao lại giống chó
điện như vậy, nhìn thấy người là muốn cắn. Có điều, ăn cơm ở nhà Mã
Thiên Lý rất vui, cái chính là do bố mẹ anh đều quý mến tôi, đối xử với
tôi rất tốt.
Lúc về, Mã Thiên Lý lại an ủi tôi vài câu, tôi quả
thật vô cùng căm ghét Tiêu Tịnh Phương. Cái gì mà thích lợn sề cũng
không thể nào thích tôi, tôi có cần cậu ta thích tôi đâu. Khi tôi nói
như vậy với Mã Thiên Lý thì anh chỉ ôm tôi, nói: “Kệ nó đi…”
Thường ngày Mã Thiên Lý hay nói lời đường mật nhưng đến lúc này lại chỉ biết
nói mỗi câu đó. Tôi cũng chỉ đành lẩm bẩm: “Chắc chắn là em không thèm
quan tâm đến cậu ta rồi.”
Mã Thiên Lý rất tự nhiên hôn vào cổ
tôi, anh rất thích làm như vậy, nhưng
đáng ngại là lần nào cũng để lại
vết hôn. Tuy bạn bè đều biết tôi đã kết hôn nhưng ngày nào đi làm cũng
đem theo dấu vết như vậy thì thật xấu hổ.
Tôi chỉ vừa ngăn anh lại vừa né tránh, nói: “Đừng như vậy, có người nhìn thấy đấy.”
Mã Thiên Lý rất nghe lời tôi, thấy tôi không thích thì cũng dừng lại, cắn
nhẹ vào chỗ khác không dễ bị nhìn thấy. Càng ngày tôi càng được anh yêu
chiều. Thứ tình cảm đó có thể nhìn rõ trong đôi mắt anh.
Nhưng
cuộc sống khó tránh khỏi những khúc mắc. Hôm ấy, tôi đang đi làm thì
nhận được điện thoại của Vương Thắng Nam. “Tâm Ái, em nói cho chị nghe,
chị nhất định phải bình tĩnh, đừng lo lắng…”
Tôi giật bắn cả người, tim đập liên hồi, lần đầu tiên thấy Vương Thắng Nam dùng giọng điệu đó để nói chuyện với tôi.
Sau đó tôi nghe cô ấy nói: “Em nhìn thấy anh Mã Thiên Lý nhà chị, còn có cả một người phụ nữ, bụng bầu… đến bệnh viện Tâm Ái, đúng rồi, chính là
cái bệnh viện nằm trên đường Thành Bắc ấy.”
Đầu óc tôi bỗng đơ
ra, một lúc sau mới kịp phản ứng, bệnh viện đó chẳng phải là bệnh viện
mà Mã Thiên Lý đã đưa tôi đến sau, bện viện do anh mở. Đang yên đang
lành anh dẫn một bà bầu đến đó làm gì?
Tôi căng thẳng đến mức
ngón tay run rẩy, tôi không muốn ngồi nghĩ ngợi lung tung, vội bình tĩnh trở lại, uống một ngụm nước rồi mới gọi điện cho Mã Thiên Lý. Tôi muốn
thăm dò anh. Kết quả vừa nghe máy, anh đã nói: “Ồ, Tâm Ái à, anh đang
bận, ừ , đưa em họ anh đi xét nghiệm. Ừ, bây giờ em bé được bốn tháng
rồi, trước đây cô ấy từng bị sảy thai. Cô hai của anh không yên tâm,
biết anh có mở bệnh viện ở đây nên một mực đòi anh đưa con bé đi… Ừ, mẹ
anh cũng đang ở đây này.”
Á, việc này…
Tôi bỗng dưng muốn
đập vào đầu mình hai cái, tôi đúng là xem quá nhiều phim vớ vẩn rồi,
việc tồi tệ nào cũng nghĩ là của minh. Tôi ngại ngùng cười nói: “Không
sao, em bỗng nhớ anh thôi.”
Mã Thiên Lý cũng cười, nói: “Lúc nữa anh sẽ qua chỗ em.”
Tôi còn tưởng anh noi đùa, không ngờ anh đến thật. Lúc anh đến, tôi đang làm việc.
Tuy tôi vô cùng cảm động khi anh đến nhưng có một người đàn ông cứ ngồi thù lù ở đó thì ảnh hưởng đến công việc của tôi quá. Tôi đành nói khéo với
anh: “Anh ở đây, em không tiện làm việc…”
Mã Thiên Lý cười híp mắt. “Anh đâu có làm ảnh hưởng đến công việc của em…”
Kiểu này khó xử rồi đây… Tôi đỏ bừng cả mặt.
Trong công ty có nhiều người đã gặp Mã Thiên Lý, lần này nhìn thấy anh thì
đều cười, trêu chọc tôi: “Ái chà, còn đến kiểm tra công việc của vợ nữa à? Vợ chồng nhà này như hình với bóng ấy nhỉ!”
Tôi thật lo lắng Giám đốc của chúng tôi sẽ đến đây. May mà ông ấy không đến.
Theo lẽ thường bây giờ tôi rất hạnh phúc, hoàn toàn không có khi nào phiền
muộn, cũng không có khi nào bỗng dưng muốn khóc nhưng có một đêm lúc
đang ngủ hình như Mã Thiên Lý nằm mơ bị giật mình. Tôi tỉnh giấc, mơ
màng nghe thấy anh đang nói mớ: “Tâm Ái… đừng khóc…”
Thật kỳ lạ, trước mặt nah, tôi luôn lạc quan, kiên cường. Vả lại đã lâu lắm rồi tôi có khóc đâu.
Vương Thắng Nam từng nói tôi hay so đo tính toán, mẹ tôi từng nói tôi là một
con bé ương ngạnh, nhưng chưa có ai nói tôi thích khóc nhè cả. Tại sao
Mã Thiên Lý lại nói như vậy trong mơ? Cứ như thể tôi là người thích khóc lắm ấy.
Tôi có thể khẳng định tôi là người không hay khóc nhất,
vì từ nhỏ tôi đã hiểu khóc không giải quyết được vấn đề, chỉ khiến người ta cảm thấy phiền phức mà thôi.
Tôi ghé vào sát tận gối của Mã Thiên Lý, nhỏ nhẹ nói: “Em không khóc, Thiên Lý, em rất ổn mà.”
Mã Thiên Lý bỗng mở bừng mắt, có lẽ lời tôi nói đã làm anh tình giấc. Anh
cứ như gặp phải cơn ác mộng ghê gớm, dùng hết sức ghì chặt lấy tôi,
không ngừng hôn tôi. Bây giờ anh thay đổi rất nhiều, tôi có thể cảm nhận được rằng trong chuyện vợ chồng, anh ngày càng nồng nhiệt, nhưng cuồng
nhiệt như vậy thì đây là lần đầu tiên, cứ hư hom nay là ngày tận thế
vậy. Thứ tình cảm này khiến tôi bối rối, không rõ rốt cuộc anh là người
như thế nào nữa.
Trước đó có lần anh đưa tôi đi dự một bữa tiệc,
có một số người tôi đã gặp trong tiệc cưới nhưng không có ấn tượng lắm,
còn có một số người trong rất quen, không biết đã nhìn thấy trên ti vi
hay trên báo rồi.
Tôi không quen ai, cả buổi chỉ kè kè đi bên
cạnh Mã Thiên Lý. Sau đó, tôi nghe thấy có ai đó nói anh đúng là một con bạc vô cùng may mắn.
Tôi kinh ngạc vì Mã Thiên Lý cho tôi cảm
giác không phải là người thích cờ bạc, tôi vội hỏi anh: “Trước đây anh
cũng chơi cờ bạc à?”
Mã Thiên Lý chỉ cười, nói: “Tìm kiếm sự giàu có trong rủi ro mà, lúc mới bắt đầu chắc chắn cần mạo hiểm một chút,
bây giờ anh không làm như vậy nữa.”
Mọi người nghe Mã Thiên Lý nói vậy, liền cười đùa anh: “Ồ, đúng là lấy vợ xong nên nhà cửa yên bình rồi.”
Mã Thiên Lý chẳng hề bận tâm, đáp lại: “Ừ, chẳng gì bằng vợ con mà.”