Đầu óc tôi thật mông lung.
Tôi cùng Vương Thắng Nam đang định ra ngoài thì có một người bước tới, đứng đối diện với chúng tôi. Vẫn chưa thoát khỏi cảm giác sợ hãi do cảnh
tượng kia mang lại nên khi gặp phải người lạ, chúng tôi hết sức nhút
nhát, chỉ biết mở to mắt nhìn người đó.
Người đó rõ ràng cũng đã
chú ý đến chúng tôi, liền ngẩng đầu nhìn. Sau đó, tôi "á" lên một tiếng, thật quá là bất ngờ, tôi có nằm mơ cũng không nghĩ được rằng có thể gặp Tiêu Tịnh Phương ở nơi này.
Từ lần ở siêu thị đó, hai người bọn
tôi đã lâu không gặp lại. Tiêu Tịnh Phương nhìn chúng tôi với ánh mắt dò xét, lại nhìn lên căn phòng phía trên, sắc mặt trở nên khó coi, khiển
trách tôi một câu: "Đầu chị hỏng rồi hả?"
Tôi không khỏi suy nghĩ tại sao hắn ta lại ở nơi này.
Tiêu Tịnh Phương không nói gì thêm, chỉ bỏ lại một câu như đang cảnh cáo tôi: "Đừng quay lại nữa."
Khi chúng tôi lướt qua nhau, tôi biết rõ rằng mình không nên quan tâm đến
chuyện của người khác nhưng lại không nhịn đưowjc, phải nói với hắn ta
một câu: "Cậu mà làm chuyện linh tinh như vậy thì cứ cẩn thận bị bệnh
AIDS đấy."
"Chị còn không sợ ngủ cùng ma quỷ thì AIDS đối với tôi có là gì." Miệng lưỡi của Tiêu Tịnh Phương đúng là luôn khiến người ta
chán ghét.
Tôi bị chọc giận, lúc ra ngoài liền chửi Tiêu Tịnh Phương ngay trước mặt Vương Thắng Nam.
Vương Thắng Nam cũng cùng tôi nguyền rủa hắn, thậm chí còn nói với tôi: "Chị
không cần phải quan tâm đến loại người cặn bã như vậy."
Tôi thở
một hơi dài, nói: "Em nói xem, sao có thể khác biệt lớn đến thế, anh
Thiên Lý nhà chị rất đứng đắn, còn thằng em họ này lại vô cùng cặn bã,
mà cái thằng Tiêu Tịnh Phương này còn toàn nói xấu anh Mã Thiên Lý nhà
chị nữa."
Vương Thắng Nam nghe xong lại không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Em làm sao thế, như thể có lời gì mà không dám nói ra ấy."
"Cũng không phải là không dám nói ra." Vương Thắng Nam do dự nói. "Nói chung
những người làm kinh doanh đều khá thủ đoạn, càng thành công thì thủ
đoạn lại càng ghê gớm, cho nên theo lẽ thường, anh Mã Thiên Lý nhà chị
không nên là loại người như vậy... Chị hiểu ý em đúng không?"
Đây không phải là lần đầu tiên Vương Thắng Nam nói những lời như vậy nhưng
quan điểm của cô ấy rằng để kiếm được nhiều tiền ắt phải có những thủ
đoạn không đơn giản thì không đúng, cứ như thể những người có tiền đều
lòng lang dạ sói, đi theo con đường lệch lạc vậy.
Tôi chau mày
nói: "Chị cũng không nói Thiên Lý nhà chị thiện lương như Bồ Tát nhưng
so với loại người như Tiêu Tịnh Phương thì anh ấy đáng yêu hơn nhiều."
Lần này thì Vưomg Thắng Nam không hề bắt bẻ tôi. Chúng tôi ra đến ngoài
sân, cùng nhau lượn một vòng đi tìm Mã Thiên Lý, chẳng mấy chốc liền
thấy anh cùng những người khách kia đang ở bên bể bơi.
Trước mắt
tôi là cảnh tượng Mã Thiên Lý nằm nghỉ trên ghế hồ bơi, quay sang nói
chuyện với một người đàn ông, trên người anh lúc này là một phụ nữ đang
bám chặt như một con đỉa.
Tôi cảm thấy rất khó chịu, vội kêu
Vưomg Thắng Nam đứng đó đợi rồi một mình bước tới gần chỗ Mã Thiên Lý.
Lúc Mã Thiên Lý nhìn thấy tôi thì vội từ ghế đứng dậy, còn giới thiệu
tôi với những người xung quanh, cô gái dính chặt lấy anh ban nãy vừa
thấy tình hình không ổn vội quay đầu đi mất.
Tôi vô cùng tức giận, tôi mới lơ là một chút thôi mà Mã Thiên Lý đã bị người khác bám lấy rồi.
Chẳng qua cũng chỉ là ngực cỡ C thôi mà?!
Nhưng đứng trước mặt mọi người, tôi dù gì cũng phải giữ thể diện cho Mã Thiên Lý, đành giả vờ thẹn thùng đứng bên cạnh anh một lúc.
Đợi khi những người đó rời đi rồi, tôi mới rít lên: "Ngài Mã Thiên Lý này, thịt sát thịt sướng lắm phải không?!"
Mã Thiên Lý hơi sững người, sau đó mới kịp phản ứng, vội giải thích: "Em
không cần ghen tuông, công ty điện ảnh vì muốn lấy lòng anh nên để cô ta tới xã giao, hơn nữa em còn không tin anh sao, anh lớn tuổi rồi, đâu
còn muốn chơi bời gì nữa."
"Ổ, ai nói già rồi thì sẽ không chơi bời?" Tôi vẫn rất giận.
Mã Thiên Lý không biết phải làm sao, nhìn tôi nói: "Tâm Ái à Tâm Ái, sao
em cứ luôn như vậy, từ khi cưới em, anh đâu có lăng nhăng."
Anh
cố tình dạy dỗ tôi nhưng tôi cũng rất lấy làm lạ, anh bảo từ trước tới
giờ tôi vẫn luôn ghen sao, sao tôi có thể đi ghen vì một kẻ bán thịt lợn được chứ?! Đẳng cấp như anh mà cũng có người muốn dính vào ư?
Mã Thiên Lý dường như đọc được suy nghĩ của tôi. "Sao lại không chứ, người bán rau bên cạnh, người bán mì đối diện, chỉ cần là con gái mười tám
đến bà lão tám mươi, em đều ghen hết, có một lần anh giúp bà Vương nhà
đối diện bưng bình nước uống, về đến nhà em liền nói anh nháy mắt đưa
tình với bà ấy. Rõ ràng là mồ hôi rơi vào khóe mắt anh nên anh mới nháy
mắt thôi."
Tôi ghen đến mức đó ư?
Tôi bị anh chọc cho bật cười, vội ra vẻ chau mày nói: "Anh đừng hạ thấp em như vậy, em đâu phải người không biết điều."
Mã Thiên Lý không nói được gì, nhìn tôi, còn tỏ vẻ oan ức.
Tôi không còn
giận anh nữa, hơn nữa ban nãy tôi cũng nhìn thấy rồi, chính cô gái đó
chủ động tiếp cận anh, Mã Thiên Lý về cơ bản không đáp lại.
Nhưng Mã Thiên Lý lại thừa cơ đó hỏi tôi: "Em vừa đi đâu đấy? Chỉ trong nháy
mắt đã không thấy bóng dáng em đâu rồi," Tôi chột dạ, vội cúi đầu nói:
"Thì vào tòa nhà đó để xem."
Việc này cũng tại tôi một phần, ai
lại mới đến nhà người ta lần đầu đã đi ngó nghiêng khắp nơi rồi, tôi
cũng rất sợ Mã Thiên Lý sẽ giận.
Mã Thiên Lý không hề giận nhưng
phản ứng của anh cũng thật lạ, cứ như đã quá quen với cảnh tượng đó rồi, nói: "Anh cũng sơ suất, quên nhắc nhở em đám người đó thích làm trò như vậy, em đừng quá bận tâm."
Thái độ của Mã Thiên Lý khiến tôi có
chút ngại ngùng, tôi cũng không hy vọng anh phải theo quy phạm đạo đức
nhưng chỉ nói qua loa như vậy thì dễ dãi quá phải không? Theo lẽ thường
anh là người chín chắn thì không nên dễ dàng bỏ qua như vậy chứ?
Nhưng suy nghĩ nhiều hơn, tôi lại thấy có lẽ anh nhiều tuổi rồi, hiểu biết
sâu rộng nên đối với việc này không còn thấy lạ nữa. Chỉ là tôi sao có
thể không bận tâm được đây?
Tôi chau mày nói: "Nhưng thật kỳ lạ,
những người đó đều như vậy ư? Lại còn cô gái bị trói kia nữa... Bên
trong đó quá thác loạn.”
Quả thật tôi rất ấn tượng với cậu thanh niên có đôi mắt màu trà đó.
“Người đó ư?” Mã Thiên Lý nói ra một cái tên. Tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên này.
Mã Thiên Lý lại nói ra một cái tên nữa, lúc này tôi mới giật mình, vội nói: "Chính là thần đồng lĩnh vực tài chính đó sao?!"
"Chính là cậu ta." Mã Thiên Lý cười.
Thật không sao tin được. "Chắc chắn anh đang nói đùa, người như thế mà lại đồi bại đến thế ư?!"
"Sao không thể chứ?" Mã Thiên Lý nói như thể đó là lẽ đương nhiên. "Cậu ta
chính là người cùng hợp tác mà lần trước anh đã nói với em đấy, nhưng
nếu em đã có ấn tượng không tốt về cậu ta thì anh sẽ không giới thiệu để em làm quen nữa."
Tôi bỗng nghĩ tới Tiêu Tịnh Phương, vội nói:
"Đúng rồi, ban nãy ở trong tòa nhà đó, em còn nhìn thấy Tiêu Tịnh
Phương, cậu ta đúng là hết thuốc chữa rồi."
Mã Thiên Lý có vẻ không quan tâm. "Nó lúc nào cũng như vậy, cho nên anh mới bảo nó tránh xa em một chút."
Đúng vậy, phải cẩn thận với tên biến thái đó một chút.
Tôi lè lưỡi, vừa mới nghĩ đến chuyện sau này tới nhà Mã Thiên Lý, thỉnh
thoảng lại phải ngồi ăn cơm cùng mâm với Tiêu Tịnh Phương, liền không
khỏi cảm thấy buồn nôn. Loại người như hắn ta không có gì đáng để người
khác tôn trọng cả. Nhưng cảnh tượng tôi nhìn thấy ban nãy đúng là quá
đáng sợ, cứ nghĩ tới là lại rùng mình.
Mã Thiên Lý nghe những lời tôi lẩm bẩm, có vẻ không quan tâm, chỉ lạnh lùng nói: "Không liên quan gì đến chúng ta."
Đương nhiên tôi biết không liên quan nhưng những người đó có thể ngang nhiên chơi bời táo bạo đến như vậy sao?
Mã Thiên Lý cười, véo mũi tôi. "Em đừng dò hỏi việc riêng tư của người
khác nữa, vả lại chuyện đó cũng không đáng sợ như em nghĩ đâu, đó chỉ là thú vui thôi mà."
Chỉ là tôi không ngờ anh lại có thể kết giao
với những người như thế, lại nghe anh cười hỏi: "Lại suy nghĩ lung tung
rồi phải không?"
Tôi bó tay, mặc dù vợ chồng tâm ý tương thông là một việc hết sức hạnh phúc nhưng kiểu đơn phương bị đọc hết mọi suy
nghĩ thế này thì thật là u uất.
Tôi thấy lạ, hỏi Mã Thiên Lý:
"Một người mà nghĩ cái gì anh cũng có thể đoán được ra, anh còn cảm thấy thú vị nữa không? Sống cùng một người như vậy mà anh cũng chấp nhận
được sao?"
"Sao có thể như vậy được." Mã Thiên Lý vẫn dỗ dành
tôi. "Người ta mong còn chẳng được ấy chứ, có thể hiểu nhau như vợ chồng mình là rất hiếm, hơn nữa... Anh cũng không muốn em có việc gì giấu
anh."