Dịch: Lục lam
Biên: Laoshu
***
Không phải bởi vì Thanh Thư bị đánh mà đòi hưu Viên San Nương? Mao thị thấy hơi kỳ lạ bèn hỏi: "Đại tẩu, vậy vì sao lại muốn Hòa Bình hưu thê?"
Cố lão phu nhân nói vọng ra ngoài: "Dẫn người tới." Đồ độc phụ này, bà tuyệt sẽ không để nàng ta tiếp tục ở lại Cố gia.
Từ bên ngoài, nha hoàn thiếp thân của Viên san Nương là Tiểu Hồng bị hai bà tử giải đến.
Tiểu Hồng vừa nhìn thấy Cố lão phu nhân thì lập tức quỳ trên mặt đất, vừa dập đầu vừa van nài: "Lão phu nhân tha mạng, lão phu nhân tha mạng!"
Cố lão phu nhân không lên tiếng.
Lúc này Hoa ma ma mới cất lời: "Ngươi hãy lặp lại một lần nữa những lời nguyền rủa lão phu nhân mà phu nhân của ngươi đã nói."
Tiểu Hồng đã sớm bị sợ đến vỡ mật, nghe thế vội vàng nói: "Phu nhân oán hận lão phu nhân không cho nàng quản gia, cũng không giao việc làm ăn buôn bán cho đại lão gia chưởng quản, cho nên luôn chửi rủa sau lưng lão phu nhân."
"Chửi rủa như thế nào?"
"Dạ, nàng ta thường xuyên chửi bới lão phu nhân sao mãi không chết, lão yêu bà, lão quái vật, còn luôn than phiền tại sao lão thiên gia còn chưa đưa lão phu nhân đi.
Từ sau khi biểu tiểu thư đến Cố gia, phu nhân lại mắng biểu tiểu thư là tặc nha đầu, quỷ nha đầu, quỷ đoản mệnh; còn nguyền rủa cô nãi nãi khó sinh, tốt nhất là một thi hai mạng,..."
Mặc dù Viên San Nương muốn xông qua ngắt lời của Tiểu Hồng, nhưng lại bị bà tử cản lại.
Vừa kinh vừa sợ, Viên San Nương bèn hét lên: "Tiện tỳ, ngươi cũng dám oan uổng ta? Ta đã nói những lời như thế khi nào?" Đúng là nàng ta đã từng nói những lời như vậy, nhưng có đánh chết nàng ta cũng không thể thừa nhận.
Tiểu Hồng sợ tới mức cúi gằm xuống, nhưng nàng ta càng sợ Cố lão phu nhân hơn.
Nếu nàng ta không nói thật, lão phu nhân sẽ bán nàng ta đến mỏ khai khoáng.
Đến lúc đó, chỉ e muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong.
Một khi đã mở miệng, Tiểu Hồng bèn nói hết những chuyện vụn vặn mà mình biết: "Lão phu nhân, phu nhân còn thường xuyên giật dây đại lão gia đi lôi kéo mấy chưởng quỹ, sau đó đoạt lại việc buôn bán trong cửa hàng.
Phu nhân còn nói, đợi đến lúc nàng được chưởng gia sẽ không để cho cô nãi nãi và tiểu thư tới cửa tống tiền nữa..."
Viên San Nương chỉ hận không thể bóp chết Tiểu Hồng, đáng tiếc là người nàng ta đang bị giữ chặt, muốn chạm cũng chẳng chạm được đến Tiểu Hồng: "Nương, con chưa từng nói những lời như thế.
Nương, con tiện tỳ này đổ oan cho con.
Nương, người chớ tin nó."
Cố lão phu nhân cười khẽ một tiếng: "Đổ oan cho ngươi? Vậy ngươi hãy nói cho bà lão này biết, vì sao Phú Quý lại mắng Thanh Thư là tặc nha đầu?"
"Con không biết.
Nương, con chưa từng nói như vậy.
Nương, người tin con, con có thể thề..."
Cố lão phu nhân cười lạnh, nói: "Chuyện đã tới nước này, ngươi còn dám giảo biện! Viên San Nương, miếu nhỏ Cố gia chúng ta, không chứa nổi đồ ác phụ như ngươi."
Mắt thấy chuyện sắp hỏng, Viên lão gia bèn la lối ẩm lên: "Bà là gia chủ Cố gia, sinh tử của những nha hoàn này đều nằm trong tay bà.
Bà kêu nàng ta nói cái gì, nàng ta đương nhiên sẽ nói cái đó."
Viên lão phu nhân lập tức phụ họa nói: "San Nương nhà ta có không hiếu thuận đi nữa, cũng sẽ tuyệt đối không nguyền rủa bà bà đâu.
Lão phu nhân, coi như bà không thích San Nương nhà chúng ta, cũng không thể oan uổng con bé như vậy."
Lại vẫn dám trả đũa.
Cố lão phu nhân nhìn về phía Cố Hòa Bình, nói: "Viên San Nương có từng giật dây ngươi lôi kéo mấy vị chưởng quầy, để ngươi đoạt lấy việc buôn bán trong nhà hay không?"
Cố Hòa Bình nói mà không có lấy nửa điểm do dự: "Không có.
Nương, lời nha hoàn này nói toàn là vu oan, San Nương chưa từng mắng người."
Nghe thấy hắn chém đinh chặt sắt nói không có, người ở trong này đều có mấy phần hoài nghi.
Cố lão phu nhân truy vấn: "Vậy Viên San Nương cũng chưa từng mắng ta là lão yêu bà, lão bất tử, cũng không có mắng Thanh Thư là tặc nha đầu, quỷ đoản mệnh? Càng không nguyền rủa tiểu Nhàn một thi hai mệnh?"
"Không có."
Cố lão phu nhân nhìn chằm chằm vào Cố Hòa Bình, gằn từng chữ: "Ngươi dám lập lời thề chứ? Ngươi có dám thề là nếu có nửa lời gian dối, ngươi và cha ruột, mẹ ruột của ngươi sẽ bị thiên lôi đánh đến chết không có chỗ chôn, sau khi chết bị đày xuống 18 tầng địa ngục, lên núi đao, xuống vạc dầu trọn kiếp không được siêu sinh hay không? Chỉ cần ngươi thề, ta sẽ không hưu Viên San Nương.
Kêu Tiểu Hồng ra không phải là để giằng co với Viên San Nương, mà bà muốn để cho mọi người biết vì sao bà muốn hưu Viên San Nương.
Chỉ là không ngờ tới, đã đến nước này rồi, vậy mà Cố Hòa Bình vẫn che chở cho Viên San Nương."
Cố Hòa Bình cũng không ngờ tới, Cố lão phu nhân vậy mà lại bắt hắn lập lời thề độc như vậy.
Hắn yêu thương Viên San Nương, nhưng sức nặng của cha ruột, mẹ ruột trong lòng hắn cũng giống như Viên San Nương vậy.
Cố Hòa Bình vô