Vừa trở lại chủ viện, Thanh thư đã nằm dựa vào ghế không muốn động đậy.
Thật sự quá mệt mỏi, cứ như cái chân này đã không phải là của mình nữa vậy.
Cố lão phu nhân thấy thế thì đau lòng không thôi, nói: "Ngoan,có muốn vào nhà nằm nghỉ không?"
Tuy rằng rất khó chịu, nhưng Thanh Thư vẫn lắc đầu: "Không được, bà ngoại, chúng ta dùng cơm sáng đi!"
Dùng xong cơm sáng, nàng còn phải theo Chung ma ma học bài.
Sau khi học xong《Tam Tự kinh》, nàng đã bắt đầu học sang truyện ngụ ngôn.
Cố lão phu nhân khuyên giải: "Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần kiên trì tiếp thì sau này sẽ dễ dàng hơn."
Thanh Thư gật đầu.
Thật ra không chỉ có đọc sách không dễ, mà là không có chuyện gì dễ làm cả.
Chẳng qua việc có khó hơn nữa nàng cũng sẽ không buông bỏ.
Thường ngày, khi luyện chữ Thanh Thư đều đứng luyện, nhưng hôm nay không có cách nào đứng được nên chỉ có thể ngồi viết.
Chung ma ma ân cần hỏi: "Tiểu thư, có phải là không thoải mái chỗ nào hay không?"
"Không có, ta không sao." Suy tư một chút, bỗng Thanh Thư nói với Chung ma ma: "Ma ma, tối hôm qua ta có nói với bà ngoại là phí chi tiêu của nhà ta quá nhiều, phải tăng thu giảm chi.
Thế nhưng bà ngoại nói tạm thời tiền lời từ cửa hàng đủ cho chúng ta dùng."
Chung ma ma mỉm cười, gật đầu nói: "Vậy thì tốt rồi.
Đúng rồi tiểu thư, lão phu nhân có nói là khi nào tiên sinh đến không?"
Vừa xử lý chuyện nội vụ, lại còn phải dạy Thanh Thư học bài, thời gian gần đây bà mệt đến ngất ngứ rồi.
Cho nên bà thật sự hi vọng tiên sinh đến sớm một chút.
"Bà ngoại có nói cuối tháng tiên sinh sẽ đến.
Chờ tiên sinh tới, ma ma cũng không cần cực nhọc như vậy nữa rồi."
Mới đi tới cửa, một tiểu nha hoàn đã vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy Thanh Thư, tiểu nha hoàn này lộ vẻ kinh hoảng, chỉ là rất nhanh đã cúi đầu thi lễ: "Chào tiểu thư."
Thanh Thư nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì mà làm ngươi lại vội vàng hoảng hốt như vậy?"
Tiểu nha hoàn lập tức lắc đầu đáp: "Dạ không, không có chuyện gì."
Chung ma ma cười nói: "Tiểu thư, tiểu nha hoàn này là người bên cạnh ta, nhát gan chưa trải chuyện đời, kính xin tiểu thư bỏ quá cho nó."
"Không sao."
Sau khi Thanh Thư và Chung ma ma tách ra, nàng bèn hỏi Kiều Hạnh: "Ngày thường nha hoàn kia giúp đỡ Chung ma ma làm những chuyện gì?"
Kiểu Hạnh vào phủ đã bốn năm, đối với nha hoàn bà tử trong phủ đều rất quen thuộc: "Bẩm tiểu thư, ngày thường tiểu nha hoàn này giúp Chung ma ma đi chuyển lời và làm một vài việc vặt."
Thanh Thư nói: "Ngươi đi nghe ngóng thêm xem, tiểu nha hoàn đó tìm Chung ma ma có chuyện gì."
Nếu là chuyện trong phủ, tiểu nha hoàn kia cũng không nên hoảng hốt như vậy.
Suy tư một chút, Thanh thư lại dặn dò thêm một câu: "Làm âm thầm lặng lẽ thôi, đừng để người khác chú ý."
Kiều Hạnh gật đầu đáp: "Vâng."
Trở lại chủ viện, Thanh Thư phát hiện Cố lão phu nhân ra ngoài vẫn chưa về.
Thấy nàng, Hạnh Vũ bưng dưa hấu đã xắt gọn tiến lên: "Tiểu thư, dưa này được ngâm trong nước giếng vừa mới vớt lên, mát lạnh mà lại rất ngọt..."
Thanh Thư ăn một miếng dưa hấu rồi không động đến nữa: "Hạnh Vũ tỷ tỷ, tỷ với Hạnh Hoa tỷ tỷ đến Cố gia được bao lâu rồi?"
Bên người Cố lão phu nhân, ngoại trừ Hoa ma ma ra thì người được nể trọng nhất đúng là hai đại nha hoàn Hạnh Vũ với Hạnh Hoa này rồi.
Hạnh Vũ trầm ổn, giúp đỡ Hoa ma ma trông coi nha hoàn, bà tử và những thứ như quần áo, trang sức ở nhà chính; Hạnh Hoa luyện được một tay tính toán tốt, ngày thường sẽ giúp Cố lão phu nhân tính toán sổ sách.
Hạnh Vũ cười nói: "Sáu tuổi nô tỳ vào phủ, ở Cố phủ đã được mười một năm.
Hạnh Hoa so với nô tỳ còn sớm hơn, năm tuổi nàng ấy vào phủ, đến giờ đã ở được mười hai năm trong Cố gia."
Nàng và Hạnh Hoa đều đã đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi, Cố lão phu nhân cũng đang tìm kiếm nhà chồng cho bọn họ.
Thanh Thư cố ý làm ra vẻ tò mò, hỏi: "Hạnh Vũ tỷ tỷ, trong nhà các tỷ còn người khác không?"
Hạnh Vũ gật đầu đáp: "Có, cha mẹ nô tỳ vẫn còn, trong nhà còn có huynh đệ tỷ muội.
Còn Hạnh Hoa là bị ca ca và tẩu tẩu nàng bán đi, lúc vào phủ đã cắt đứt quan hệ với ca ca và tẩu tẩu."
Lấy thân phận là nha hoàn tâm phúc của Cố lão phu nhân, đương nhiên Hạnh Vũ cũng biết chuyện Thanh Thư đã được khai chiếu, rất hiểu chuyện.
Sợ Thanh Thư hiểu lầm Hạnh Hoa lãnh huyết vô tình, Hạnh Vũ giải thích: "Nhà Hạnh Hoa có một tòa nhà ngói với sáu gian phòng gạch xanh, còn có hơn mười mẫu ruộng tốt và hai mẫu Tang địa (ruộng dâu).
Nhưng tẩu tử nàng ấy cảm thấy Hạnh Hoa ở nhà ăn không ngồi rồi, lại lo sau này nàng ấy lấy chồng còn phải tốn của hồi môn, thế nên đã bán nàng ấy cho kẻ môi giới.
Sau đó biết Hạnh Hoa vào Cố