Edit: Lavender - Blue
"A ——" Vương Tư Thơ ngã chổng vó. Tư Đồ Đạt Viễn muốn níu cũng không kịp, bởi vì anh cũng không ngờ đột nhiên cô gái nhỏ buông tay mình ra, anh cũng ngã về sau.
Chỉ là vận số của anh so Vương Tư Thơ khá hơn một chút. Anh té lăn quay trên ghế sofa.
Trong mắt bé gái thoáng qua nụ cười. Chỉ là quá nhanh. Lập tức lại biến mất.
Tư Đồ Đạt Viễn vội vàng đứng dậy, giơ tay lên muốn lập tức cho tiểu quỷ này một cái tát, cô gái nhỏ kia ngăn tay anh lại.
Cô vô tội đứng đó, mặt lo lắng nhìn Tư Đồ Đạt Viễn: "Thật xin lỗi. Ba. Con cầu xin ba không cần đánh con. Thật xin lỗi. Không phải con cố ý."
Bộ dạng quá đáng thương kia, khiến Vương Tư Thơ vừa bò dậy cũng giúp kéo Tư Đồ Đạt Viễn lại.
"Cái đó, Tổng giám đốc. Đứa bé còn nhỏ mà. Anh không nên như vậy." Haiza (Thở ra), mơ ước tan nát. Cô cũng nhận ra nên làm việc cho giỏi thôi.
Thật không nghĩ tới, Tổng giám đốc lại là người như vậy.
Thật là làm cho người ta đau lòng. Liếc nhìn Tư Đồ Đạt Viễn lần nữa. Thôi, người đàn ông này phụ nữ không nắm bắt được. Ngay cả khi cô thật sự có được anh. Tin rằng cũng không có kết quả gì tốt.
Với điều kiện của cô, muốn tìm một người đàn ông thật sự nghiêm túc cũng không quá khó khăn.
Sửa sửa quần áo, Vương Tư Thơ lại nhìn mắt Tư Đồ Đạt Viễn: "Tổng giám đốc. À, mặc dù không liên quan tới em. Nhưng em cảm thấy là một người đàn ông anh vẫn nên chịu trách nhiệm việc của mình thì tốt hơn."
Lời của cô thiếu chút nữa làm cho Tư Đồ Đạt Viễn xỉu vì tức. Nhìn bóng dáng Vương Tư Thơ muốn rời đi, anh đưa tay giữ cô lại, cũng không thèm nhìn tới tiểu quỷ đó: "Thư ký Vương. Tôi chỉ nói một lần, tên tiểu quỷ này và tôi không có bất cứ quan hệ gì."
"Ờ."Mặc dù Vương Tư Thơ gật đầu, nhưng trong lòng hoàn toàn không tin: "Tổng giám đốc, em còn có chuyện. Em đi trước nha."
Thật là quá đáng, mẹ người ta cũng bởi vì anh mà ngã bệnh nhập viện, anh vẫn còn như vậy. Tưởng tượng và thực tế quả nhiên là có khoảng cách.
诶, ngày mai nhất định cô
phải nói chuyện này với các chị em còn ảo tưởng với Tổng giám đốc. Nói cho các cô biết rằng đàn ông đẹp trai, giàu có càng không nhờ vả được.
"Em ——" nhìn ánh mắt Vương Tư Thơ, đã biết rõ ràng cô không tin mình lời nói. Điều này khiến Tư Đồ Đạt Viễn càng thêm không khí. Anh nắm tay Vương Tư Thơ, nhìn vào mắt cô, nói với cô từng chữ rõ ràng: "Thư ký Vương. Thật sự anh và tiểu quỷ này không có bất kỳ quan hệ gì, anh không hy vọng ngày mai anh đến công ty sẽ nghe được nhưng tin đồn không đúng, Em hiểu ý của anh chứ?"
"Yên tâm đi, Tổng giám đốc. Em sẽ không nói lung tung." Nhìn vẻ mặt của Tư Đồ Đạt Viễn, Vương Tư Thơ cũng biết, chuyện này quả nhiên là thật, nếu không tại sao lại sợ cô nói ra như vậy.
Nghĩ tới đây, một phút Vương Tư Thơ cũng không muốn ngây người, cầm túi xách lên. Cô nhanh chóng mở cửa, rời khỏi.
Tư Đồ Đạt Viễn tức chết, nhìn bộ dạng này của Vương Tư Thơ cũng biết cô hoàn toàn không tin tưởng lời mình nói. Điều này khiến anh hung hăng quay đầu nhìn tiểu quy trước mắt.
Đáng chết, không biết tiểu quỷ này từ nơi nào chạy đến, chẳng những phá hư chuyện tốt của anh, còn hại hư thanh danh của anh: "Tiểu quỷ đáng chết này. Ai là ba cô? Cô cút ra ngoài cho tôi."
Cô gái nhỏ không thèm quan tâm đến lý lẽ củ anh, đi tới ghế sofa ngồi xuống, giơ chân nhìn anh: "Ba. Con đói bụng. Có phải trước hết ba nên cho con ăn cơm rồi nói nữa không?"
Cô đói bụng một ngày rối đấy.
"Cô đói bụng?" Tư Đồ Đạt Viễn tức chết: "Chuyện cô đói bụng liên quan gì tới tôi? Tôi nói lại lần nữa, tôi không phải ba cô."
Câu cuối cùng này, gần như anh hét lên. Trời mới biết, anh luôn xứng danh công tử phóng khoáng, mất khống chế như vậy, vẫn là lần đầu tiên.