Diệp Quân Tước mặt đầy sương mù: “Tôi với cô ấy từ rất lâu đã là quá khứ rồi, cô lại trăm phương ngàn kế tiếp cận cô ấy, giả vờ làm bạn với cô ấy, chỉ cần đẩy ngã cô ấy, làm cho cô ấy một xác hai mạng? Rốt cuộc đầu cô đang nghĩ cái gì vậy? Đứa trẻ trong bụng cô ấy có tội sao?! Cô ấy bây giờ đã không còn vấn đề gì rồi, nhưng đứa trẻ có thể sống hay không vẫn chưa biết, cô không có một chút áy náy nào sao?!”
Cho dù anh ta có tức giận như thế nào, đối với cô cũng chỉ là điều bình thường, anh đã đưa ra quyết định rồi, sao còn cứ năm lần bảy lượt hỏi cô.
Cô dứt khoát cho bản thân là người xấu: “Tại sao tôi phải áy náy xấu hổ? Tôi sinh được con gái, lẽ nào anh không muốn một người con trai thừa kế sản nghiệp gia đình sao? Tại sao anh không cho tôi mang thai đứa con thứ hai? Không phải là anh muốn ly hôn sao? Hồi đó, tôi không sinh Nhué Nhuế anh đã không muốn tôi sinh đứa thứ hai rồi, là cái gì khiến anh thay đổi ý định của mình? Diệp Quân Tước, những lời thừa thãi thì anh đừng nói làm gì, dựa vào cái gì mà Trần Mộng Dao lại được mang thai con của anh? Tôi chính là muốn cô ta một xác hai mạng.
Bây giờ tôi đang đáp ứng cho anh, ly hôn, ký tên đi! “
Ly hôn rồi, đầu xuôi đuôi lọt, cô ấy không phải vứt bỏ gia đình cô ấy, cũng không cần một cuộc hôn nhân có tình yêu.
Sau này, một mình bắt đầu lại cuộc sống mới một lần nữa, đón nhận những ánh sáng tươi đẹp mới, tật cả của hiện tại quá tôi tệ rồi.
Cô đã từng được ôm trong mây, nhưng giờ cô đã cảm nhận được cảm giác như rơi từ trên cao xuống, rất đau…
rất đau, thương tích đầy mình, cô bây giờ chỉ muốn thoát khỏi tất cả những chuyện này…
Diệp Quân Tước bóp tàn thuốc trong tay, đột ngột đứng lên: “Cô muốn ly hôn chứ gì? Thoả mãn cho cô, đem bản thoả thuận tới đi!”
Khúc Thanh Ca quay lên lầu, bản thỏa thuận được đặt ở’ đầu giường, cô đọc từng dòng chữ trên đó không dưới mười lần, mỗi lần đọc đều là cực hình, đặc biệt là bốn ký tự lớn “Thỏa thuận ly hôn”.
Cô không có thời gian để nghĩ xem tại sao anh lại muốn nói rằng ly hôn là để thỏa mãn cô, rõ ràng là anh đề nghị ly hôn, ly hôn là anh nói trước, cô chỉ theo những gì anh nói mà làm ra bản thoả thuận ly hôn này.
Trước mặt mẹ mình, cô đã nói là cô muốn ly hôn, chẳng qua là để tránh thêm phiền phức không đáng có.
Khi bản thỏa thuận ly hôn được đặt trước mặt Diệp Quân Tước, anh ta không ngần ngại ký vào chỗ tên của mình, chữ ký rồng bay phượng múa, cực giống với tính cách của anh ta.
Đợi anh ta ký xong tên mình và đặt bút xuống, Khúc Thanh Ca cũng không chần chừ, ký lên phần tên của mình, sau đó dùng ngón tay cái đóng dấu vân tay: “Khi nào đi làm thủ tục?”
Diệp Quân Tước không trả lời, mở cửa rời đi.
Cô mệt mỏi ngã xuống ghé sofa, những giọt nước mắt chảy dài nơi khoé mắt, chất lỏng mặn vẫn đâm vào hai má cô đau đớn.
Qua một lúc, cô đứng dậy vào nhà vệ sinh và nhìn chính mình trong gương.
Cô bất ngờ cảm thấy rất khó chịu, mẹ cô đã đánh cô mạnh hơn cô tưởng tượng rất nhiều, má cô cũng sưng rất nghiêm trọng so với cô nghĩ.
Diệp Quân Tước vừa nãy nhìn cô, chắc hẳn cảm thấy cô rất xấu xí? Vốn dĩ đã không thích, bây giờ vì chuyện của Trần Mộng Dao, anh càng ghét cô thêm rồi