Có người nói, trên đời này nhiều người như vậy, nhưng người mà từ lần gặp đầu tiên đã nảy sinh cảm tình thì không nhiều.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên cô gặp anh, trái tim cô đã rung động, lẽ nào vì vậy mà bây giờ cô mới đau khổ như này không?
Qua một lúc không nghe thấy Khúc Thanh Ca nói gì, Trần Mộng Dao hoài nghi gọi vài tiếng.
Khúc Thanh Ca lấy lại tinh thần nói: “Tôi biết rồi, cô nghĩ ngơi cho khoẻ đi, khi nào có thời gian tôi sẽ đi thăm cô, bây giờ cô đang ở biệt thự Kính gia đúng không? Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây, Nhuếề Nhuế khóc đòi đi chơi rồi.”
Ngắt điện thoại, cô đi đến cửa sổ phòng ngủ nhìn xuống phía dưới, vệ sĩ của trang viên vẫn nhiều như cũ, Diệp Quân Tước vẫn đang đề phòng cô.
Bây giờ cô đề nghị ly hôn anh không đồng ý, cô nghĩ muốn trực tiếp đi lại cũng đi không xong.
Cô ngày trước bát chấp tất cả để đuổi theo anh, không nghĩ tới bây giờ lại có ngày tìm mọi cách để thoát khỏi anh, nói đến thật nực cười, hai người họ cuối cùng cũng đi đến bước này.
Buổi chiều, cô mang theo Nhuế Nhuề nói là muốn ra ngoài một chút, sau khi được sự đồng ý của Diệp Quân Tước, vệ sĩ mới cho cô đi, nhưng vẫn là lái xe đưa cô đi chứ không để cô đi một mình.
Cô bảo vệ sĩ đưa cô tới Mục trạch, sau đó lúc cô bước vào cổng, vệ sĩ không tiếp tục đi theo cô nữa.
Không hay tới đây, Nhuế Nhuế cũng coi như mới đến, có chút ngại ngùng, nhìn thấy ở trong sân có nhiều đồ chơi thú vị, con bé tò mò muốn đi chơi, nhưng lại nhút nhát không dám, sau khi Ôn Ngôn ra tiếp đón họ liền cho Tiểu Đoàn Tử dẫn Nhuế Nhuế đi chơi, như vậy Nhuê Nhuế mới mạnh dạn hơn chút.
Từ lúc Khúc Thanh Ca bước vào, Ôn Ngôn đã biết hôm nay cô ấy đến đây có chuyện, liền bảo má Lưu pha trà, cô và Khúc Thanh Ca ngồi ở bản trà trong sân trước tán gẫu: “Sao vậy? Tôi biết bây giờ tình hình Khúc gia không ổn, trong lòng cô chắc chắn cũng không dễ chịu gì.”
Khúc Thanh Ca chớp mắt rồi nói: “Thực ra cũng không có gì khó chịu, chuyện khiến tôi khó chịu nhát bây giờ không phải sống chết của Khúc gia mà chính là áp lực trong gia đình.
Ôn Ngôn, tôi muốn ly hôn.”
Ôn Ngôn khẽ nhíu mày: “Tôi nghe Dao Dao nói rồi, bây giờ Diệp Quân Tước không muốn ly hôn, theo lý mà nói, cô cũng chẳng có lý do nào buộc phải ly hôn cả, chẳng lẽ do Diệp Quân Tước đã hiểu nhằm cô? Lúc đó chẳng phải cô đã ngầm đồng ý đứng ra gánh vác trách nhiệm sao?”
Khúc Thanh Ca lắc lắc đầu: “Không, không phải vì chuyện này, mặc dù ngay từ đầu anh ấy đã nghi ngờ tôi, khiến cho tôi rất khó chịu nhưng tôi không hề trách anh ấy.
Tôi muốn ly hôn là vì không thể tiếp tục chịu giày vò được nữa, bây giờ ở cùng với anh áy đối với tôi mà nói chỉ còn lại sự giày vò, anh ấy đã hứa là sau khi thu mua được công ty của Khúc gia sẽ giao cho tôi quản lý, nhưng tôi không biết phải xem xét chuyện này như thế nào.
Tôi là con của bồ tôi và người phụ nữ khác bên ngoài sinh ra, thực nực cười đúng không? Bây giờ tôi mới biết điều này, vì từ nhỏ tới lớn, mẹ đều đối xử với tôi rất tốt, giống như đối xử với hai anh vậy, không để tôi phát hiện ra một chút sơ hở nào.
Mẹ ruột của tôi đã chết từ lâu rồi, khi tôi được đầy tháng thì bó đưa tôi về Khúc gia.”
Ôn ngôn có chút kinh ngạc: “Không thể nào? Có khi nào lúc cô và mẹ cô cãi nhau vì quá tức giận mà bà ấy nói bừa không?”
Khúc Thanh Ca cười khổ nói: “Không phải, đây chắc chắn là sự thật.
Từ sau khi tôi lập gia đình, bà ấy rất ít khi gọi điện cho tôi, gần như không bao giờ chủ động liên hệ với tôi, chỉ những lúc trong kinh doanh có việc cần Diệp Quân Tước giúp đỡ, bà ấy mới chủ động tìm tôi.
Hơn nữa từ lúc chuyện anh tôi đẩy ngã Trần Mộng Dao xảy ra, toàn bộ người trong nhà đều bắt một mình tôi gánh vác chuyện đó, lẽ nào tôi không phải là người vô tội nhất sao? Toàn bộ của Khúc gia, đều là của hai anh, tôi không có phần.
Mọi chuyện từ sau khi tôi kết hôn đã thay đổi hết rồi.”
“Trước khi tôi kết hôn, bọn họ không hề để tôi cảm nhận được sự khác thường, tôi nghĩ là họ muốn nuôi dưỡng tôi thật tốt, sau này có thể đổi lấy lợi ích to lớn.
Tôi rất biết ơn họ, suốt hơn hai mươi năm qua không hề cho tôi biết sự thật, không làm cho tôi thấy tự tỉ, ít nhất tôi cũng đã được sống dưới hào quang mặt trời nhiều năm như vậy.”
Ôn ngôn trầm mặc một lúc mới mở miệng: “Tôi đại khái hiểu được, lúc Diệp Quân Tước nói muốn ly hôn, cô chắc hẳn rất tuyệt vọng.
Biết được thân thế thật sự của chính mình, người nhà lại đối xử với cô như thế, chồng cô lại khăng khăng đòi ly hôn, có phải cô cảm thấy bản thân không còn chỗ dựa đúng không, rất mệt mỏi, bất lực? Cô muốn ly hôn, cũng chính là muốn chạy trốn khỏi tất cả những điều