Khúc Thanh Ca cảm giác được ánh mắt của anh, có chút hoảng hốt cúi thấp đầu xuống: “Không thể, vì vậy… tôi sẽ không bảo anh giữ lại Khúc gia, việc đã làm sai rồi thì pải trả giá, phải chịu trách nhiệm, đây cũng là điều mà từ nhỏ đến lớn tôi luôn được dạy bảo, bây giờ dùng với bọn họ, cũng chẳng tính là sai.
anh tự mình quyết định đi, chuyện của Khúc gia, tôi sẽ không quản nữa.
Tôi ăn no rồi, Nhuếề Nhuế cũng không ăn nữa, anh từ từ ăn đi, ăn xong thì gọi tôi thu dọn bát đũa.”
Diệp Quân Tước thấy cô né tránh, không vui nói: “Trong nhà không phải có giúp việc hay sao? Còn đến lượt cô thu dọn sao? Tôi bảo cô nấu cơm cho tôi ăn thật, nhưng không hề xem cô như giúp việc.”
Khúc Thanh Ca không nói gì, bề Nhuế Nhuế đi lên lầu.
Đóng cửa phòng, cô thở dài một hơi, tại sao lúc Diệp Quân Tước nói với cô những lời ấy, tim cô vẫn nhảy loạn xạ lên? Cô thậm chí không dám đối mặt với anh…
Chỉ cần cô mở miệng, anh sẽ thực sự giúp cô giữ lại Khúc gia sao? Không ngại đối đầu với Kính Thiếu Khanh và Mục Đình Sâm sao? Anh có thẻ không phân tốt xáu mà giúp cô sao? Vì sao trước kia lúc cô si mê anh, tình cảm nồng nàn, anh lại đối xử với cô không mặn không nhạt, bây giờ cô đã hết hy vọng rồi, anh lại…
Đợi cô ru Nhuế Nhuế ngủ rồi, Diệp Quân Tước chủ động bế con sang phòng em bé, lúc quay lại phòng, trực tiếp tắt đèn.
Cô chỉ nhìn thấy thân hình của anh tới gần, cảm thấy hơi thở của anh phả vào khoé môi cô, cô vô thức né tránh: “Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ, ngày mai anh chắc hẳn còn rất nhiều việc phải làm ở công ty đúng không? Mau ngủ sớm đi.”
Diệp Quân Tước vừa đưa tay lên lại hạ xuống: “Ừm…”
Việc như này, anh không muốn cưỡng ép.
Vừa tới công ty, Ôn Ngôn nhận được thiệp mời của Đường Xán, anh và Từ Dương Dương sắp tổ chức hôn lễ.
Cô vừa cầm thiệp mời, Đường Xán liền nhắn mạnh nói: “Tôi đã lập kế hoạch như này từ sớm rồi, nhưng không ngờ là vẫn sau cô và Mục Đình Sâm, hôn lễ của hai người chỉ là ngoài ý muốn, chứ cũng không phải xuất phát sẵn từ trong lòng.
Ôn Ngôn trừng mắt nhìn anh một cái: “Tôi là kiểu người sẽ nghĩ nhiều sao? Tôi nghĩ hôn lễ của tôi và Mục Đình Sâm rất hoàn mỹ rồi, không có gì tiếc nuối, anh ấy cũng để tâm rồi, đến nỗi Dao Dao đột ngột xảy ra chuyện, anh ấy cũng không quan tâm.
Yên tâm, hôn lễ của anh và Từ Dương Dương tôi nhất định sẽ đến, Mục Đình Sâm có thời gian hay không thì tôi không biết.
Nhắc nhở anh một câu này, thái độ của mẹ anh với Từ Dương Dương như vậy, đừng có làm loạn gây mát vui ở hôn lễ, chuyện tốt như vậy mà bị phá huỷ, thì thực sự là buồn cả một đời.”
Đường Xán nhìn bốn phía, hạ thấp âm thanh: “Tôi biết, cho nên ba đầu tôi không định mời mẹ tôi đến tham dự: hôn lễ của chúng tôi, nhưng nghĩ lại thì không thể như vậy được, mẹ tôi biết được nhất định sẽ làm ầm lên rất ghê gớm.
Để bà ấy có thể suôn sẻ tham dự hôn lễ của tôi và Dương Dương, gần đây tôi luôn cố gắng kéo gần mối quan hệ với bà ấy, muốn cái gì mua cái đấy, để bà ấy tại hôn lễ còn giữ thể diện cho tôi, không làm cho Từ Dương Dương rơi vào thế bí.”
Ôn ngôn không nhịn cười lên tiếng: “Anh đây là… chuyện xấu trong nhà không thể để người ngoài biết à? Nói nhỏ như này để làm gì? Cứ như ăn cắp ăn trộm không vậy.
Đó là mẹ anh, việc bà ấy phá hoại hôn lễ của anh đối với bà ấy có ích lợi gì không? Làm như vậy không phải chính bà ấy cũng sẽ mắt mặt sao? Tôi cảm thấy những lúc bình thường