Mẹ Khúc cũng phụ họa nói: “Hiện tại Khúc gia sắp không còn rồi, cô có vui chưa? Lúc trước tôi không nên đồng ý mang con sói mắt trắng như cô về nhà nuôi dưỡng, phí công nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm, cô lại báo đáp chúng tôi như vậy, cô không chỉ hại nhà chúng tôi không còn gì nữa, còn hại cả chú bác, cô thật đáng chết!”
Những người khác cũng sôi trào lên, nước bọt có thể dìm chết đuối người khác, Khúc Thanh Ca chỉ cảm thấy bên tai ong ong, không biết là ai đẩy cô một cái, cô suýt nữa không đứng vững, lúc cô chưa kịp lấy lại thăng bằng, lại xô đẩy như thế máy lần, cô rốt cục không ổn định được, ngã rằm trên mặt đắt.
Có người ra tay đắm đá vào người cô, ánh mắt cô từ đầu đến cuối đều đặt trên người bó, tất cả mọi người ở đây, chỉ có bố là người thân nhát với cô, bắt luận là bàn về huyết thống hay chuyện khác…
“Đủ rồi!”
Bố Khúc nhìn không được nữa, che Khúc Thanh Ca lại: *Nói rõ là chỉ đến đòi công đạo, tại sao mọi người lại ra tay đánh người? Nơi này là địa bàn Diệp gia, mọi người gây sự không phải là muốn chết sao?”
Khúc Thanh Ca yên lặng đã lâu trong lòng thoáng ấm lên: “Không sao… bố, là con có lỗi với mọi người, con… con không thể tiếp tục chống đỡ một mình, việc đã thế này, con cũng không có biện pháp nào khác.
Mọi người muốn tức giận, cũng nên đủ rồi, đợi Diệp Quân Tước trở về, mọi người đều không đi được.”
Giờ phút này mẹ Khúc trở lên “chanh chua” vô cùng: “Lúc chúng tôi vừa ra tay với cô, tại sao bảo vệ Diệp gia không nhúng tay? Nếu Diệp Quân Tước thật sự coi cô là người nhà, sẽ để người Diệp gia từ trên xuống dưới cứ nhìn cô bị đánh như vậy? Cô cho là thế này đủ sao? So với lợi ích mà chúng tôi bị cô làm tổn thất, thế này còn thiếu rất nhiều, tôi hận không thể làm cô đi chết đi!”
Khúc Thanh Ca nhìn sắc mặt càng thêm dữ tọn của mẹ Khúc, ánh mắt có chút mơ hồ, cô không muốn khóc, thế nhưng nước mắt giống như không thể điều khiển mà rơi xuống.
Người mẹ trước đây đối với cô tốt như thế, vậy mà còn có thể thế này, hận không thể làm cô đi chét…
Cô có thể nhìn ra được, căm hận của mẹ Khúc đối với cô không chỉ do riêng việc này, mà là nợ mới nợ cũ cùng tính, trong đáy lòng mẹ Khúc, hận thấu xương cô và người mẹ đẻ đã quá có của cô!
Thấy bố Khúc một mực che trở Khúc Thanh Ca, mẹ Khúc tức đến phát run toàn thân: “Ông tránh ra cho tôi! Nếu không tôi sẽ đánh cả hai người! Đều là con tiện nữ này hại hai người con trai của ông, néu không phải do nó, hiện tại Khúc gia chúng ta đang yên lành, căn bản không phải bắt đầu lại từ đầu!”
Khúc Thanh Niên nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất: ‘Bó, nếu bố còn không tránh ra, con sẽ không khách khí nữa, đến lúc đó, đừng trách con không hiều thuận.”
Bồ Khúc trợn mắt tròn xoe: “Mày dám! Bát kể thế nào, tao cũng là bố mày! Đừng tưởng là có người mẹ hung bạo của mày làm chỗ dựa thì mày có thể làm gì thì làm, tính tình của mày thật giống mẹ mày, dạng phụ nữ thế nào thì dạy ra người con thế đấy, tao hận không thể chưa sinh ra đứa con như mày!”
Khúc Thanh Niên tức giận đến cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Khúc Thanh Ca, buộc tất cả tội danh lên người Khúc Thanh Ca, bộ dáng giống như muốn xé xác cô ra vậy.
Anh hai Khúc Thanh Dư kéo cánh tay của Khúc Thanh Niên lại: “Anh cả, đó là em gái của anh, anh đừng hung ác như đối với kẻ thù như vậy, chuyện này có thể trách em ấy.
sao? Là chúng ta không qua mắt được Kính gia và Diệp gia…
Khúc Thanh