Chờ bảo mẫu mang Nhuế Nhuế đi, Khúc Thanh Ca dựa vào mép giường ngồi ở trên thảm trải nhà, xem mấy bản hợp đồng kia, nghĩ đến chuyện xảy ra vào đêm nay, cô thở phào một hơi dài, cuối cùng bảo vệ của bố và anh hai, làm nội tâm cô dễ chịu hơn một chút, dù sao không phải tất cả mọi người đều như nhau xem cô là kẻ thù, chí ít còn có thể để cô cảm nhận được một chút xíu thân tình ấm áp…
Khi Diệp Quân Tước tắm rửa xong đi ra, thấy cô vẫn ngồi ở trên mặt đất, vừa thay quần áo vừa nói: “Cô đi sửa sang một chút đi, tôi dẫn em đến bệnh viện, bọn họ đánh cô những chỗ nào? Sao cô như kẻ ngốc không gọi người đến giúp đỡ vậy? Diệp gia nuôi nhiều người như vậy đều là ăn không ngồi rồi sao?”
Khúc Thanh Ca sửa sang lại một chút cảm xúc, đứng lên cười cười, nói: “Tôi không sao, đều là người một nhà, bọn họ chỉ là đang tức giận quá mức thôi, có thể ra tay với tôi nặng thế nào chứ? Ngược lại là anh, làm sao lại thành dạng này? Anh đợi tôi đi lầy hòm thuốc giúp anh xử lý vết thương, còn đang chảy máu nữa, cằm máu không được thì phải đến bệnh viện thôi.”
Diệp Quân Tước không tin, nắm cánh tay của cô vén tay áo lên kiểm tra một phen, không có thương tích rõ ràng, chỉ có đỏ đỏ một mảng, đoán chừng ngủ một giấc tỉnh lại sẽ thành máu đọng, đi ra ngoài người ta còn tưởng là anh bạo lực… anh gắt một cái: “Đám người kia ra tay cũng thật hung ác.”
Khúc Thanh Ca không được tự nhiên rút tay về: “Đó đều là trưởng bối, không thể nói như vậy đi… Ngại quá, làm phiền anh chạy về đến một chuyền, trên đường còn bị làm thành cái dạng này, được rồi, anh ngồi xuống đi, tôi đi lầy hòm thuốc.”
Nhìn bóng người yểu điệu của cô vội tìm kiếm trong phòng, suy nghĩ của Diệp Quân Tước bay xa, anh luôn cảm thấy, giữa cô và anh quá khách sáo, không đủ thân mật, anh muốn tìm lại cảm giác giống lúc trước ở cùng Trần Mộng Dao, nhưng tìm thế nào cũng không thấy.
Coi như anh cũng từng yêu đương, biết yêu đương là tư vị gì, hôn nhân đại khái là như thế, rốt cuộc là có chỗ nào sai chứ?
Rất nhanh, Khúc Thanh Ca tìm được hòm thuốc, cẩn thận giúp anh xử lý vét thương trên trán.
Nhìn thấy vét thương không quá sâu, cô nhẹ nhàng thở ra: “Còn may là không nghiêm trọng, chỉ sợ vết thương sâu ở đài, sợ động đến não gì đó, đề nghị anh vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra xem.
Bình thường không dùng đến hòm thuốc, còn may bên trong vẫn cần thứ cần có, hại tôi tìm cả nửa ngày…”
Eo thon của cô uyên chuyển ở trước mặt anh, góc độ anh nhìn lại chính đối diện ngực của cô, lúc cô hơi cúi người, sợi tóc phát qua chóp mũi của anh, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
Anh không kìm lòng được mà ôm cô vào lòng, chôn đầu vào trước thân cô: “Sau này, đừng có chuyện gì cũng nhẫn nhịn, bị ủy khuất có thể nói với anh, không ai có thể bắt nạt em.”
Khúc Thanh Ca còn duy trì động tác giúp anh thoa thuốc, đối mặt với sự thân mật đột nhiên xuất hiện này của anh, cô có chút không biết làm sao.
Quá khứ vẫn luôn cho cô một loại cảm giác là, bọn họ chỉ là kết nhóm sống qua ngày…
Lúc anh nói những lời này có nghĩ đến chuyện cô gặp nhiều ủy khuất như vậy, đều là anh mang đến hay không?
Một lát sau, sắc mặt cô không đổi thoát khỏi cái ôm của anh: “Được rồi, thoa thuốc trước, tôi giúp anh sát trùng, băng bó một chút, hiện tại còn sớm, anh đến bệnh viện một chuyến đi, tôi thì không cần,