Diệp Quân Tước đối xử với cô không hề khắc nghiệt, nhưng đổi về một phương diện khác thì cũng là rất tàn nhẫn.
Khanh Khúc Thanh Ca lần đầu tiên có một giấc ngủ ngon như thế trong suốt bao nhiêu lâu nay, tôi hôm qua ngủ từ rất sớm, lại còn ngủ thẳng một giấc đến sáng hôm sau.
Khi cô tỉnh dậy thì Diệp Quân Tước đã đi đến công ty rồi, Nhuế Nhuế cũng đã tỉnh dậy, quần áo đã được mặc nghiêm chỉnh, tóc cũng đã được buộc lại thành túm, rất nghe lời tự ngồi trong phòng khách chơi.
Bảo mẫu nói với cô là tối hôm qua Diệp Quân Tước ngủ ở trong phòng trẻ con cùng với Nhuế Nhuế, cả đêm Nhuế Nhuế cũng không hề quấy nhiễu, sáng nay tỉnh dậy, cũng là Diệp Quân Tước mặc quần áo cho Nhuế Nhuế, buộc tóc, lại còn cho Nhuế Nhué ăn sáng rồi mới đi làm.
Nhìn thấy Khúc Thanh Ca ngủ ngon như thế nên mới không gọi cô dậy.
Trong đầu Khúc Thanh Ca không khỏi tưởng tượng ra cảnh Diệp Quân Tước với vẻ mặt rất nghiêm túc buộc tóc cho con gái, sao mà lại thấy hoàn toàn không thích hợp tý nào…
Ăn uống đơn giản xong, cô đưa Nhuế Nhuế đi đến nhà họ Kính, trước đó luôn nói là phải đi thăm Trần Mộng Dao, nhưng lại không thể đi được, bây giờ con gái người ta đã ra viện rồi, cô còn không đi thì ít nhiều gì cũng nói không qua, chuyện ngày hôm đó cho đến bây giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Cô cho là bản thân mà đi đến nhà họ Kính thì có thể là sẽ bị Hạ Lam chửi mắng, nhưng mà vẫn nghiến răng đi đến, còn mua rất nhiều quà nữa.
Nhưng không ngờ là Hạ Lam rất thân thiện đón cô đi vào nhà, lại còn khen Nhuế Nhuế rất xinh xắn nữa, bà không hề có chút oán giận nào cả.
Cơ thể của Trần Mộng Dao cũng đã gần như hồi phục hoàn toàn rồi, ăn được ngủ được, Khúc Thanh Ca nhìn thấy vậy trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều: “Mộng Dao, thật là xin lỗi cô, tôi muộn như thế này mới đến thăm cô được, tôi thật sự là không sắp xếp được thời gian…”
Trần Mộng Dao kéo cô ngồi xuống ghế sofa: “Không sao, át tốt.
Cô đến thì cũng có người nói chuyện với tôi.
Đúng rồi, cô và Diệp Quân Tước như thế nào rồi? Vẫn còn đang muốn ly hôn sao? Tôi cảm tháy là… kỳ thực thì anh ta cũng không phải là xấu xa lắm đâu?”
Khúc Thanh Ca nhìn Hạ Lam ngồi ở bên cạnh, cũng ngại không muốn nói, Hạ Lam chút mắt nhìn này thì vẫn là có, thế nên vội nói: “Mẹ đi làm chút đồ uống cho mọi người, hai con cứ nói chuyện đi nhé, thanh niên nói chuyện với nhau, người có tuổi như mẹ không theo kịp, ha ha.”
Đợi Hạ Lam đi vào trong bếp, Khúc Thanh Ca mới nói: “Chuyện này không liên quan gì đến việc anh ấy xấu xa hay không, tối hôm qua anh ấy nói là muốn tôi cho anh ấy một cơ hội, nói tôi cho anh ấy thời gian là một trăm ngày, đến lúc đó mà tôi vẫn còn muốn ly hôn thì sẽ theo ý tôi, anh ấy sẽ để cho tôi đi.
Hiện giờ tôi vẫn còn đang