Trần Mộng Dao không chịu nổi máy chuyện này: “Được rồi, được rồi, cô đây là làm cái gì vậy chứ? Cô còn thế nữa thì tôi sẽ không thèm đếm xỉa gì tới cô nữa đâu.
Con gái tôi đã bị ảnh hưởng rồi, bây giờ thì Khúc gia thì cũng không được yên ổn, coi như là hòa rồi, cô không cần phải canh cánh trong lòng nữa, người phải thấy hối lỗi cũng không phải là cô.
Được rồi, đừng có mà nghĩ nhiều nữa, cô mau đưa Nhué Nhuế về đi, bằng không thì tôi đến con trai mình cũng không giữ nổi nữa!”
Khúc Thanh Ca ngắn nước mắt cũng bật cười: “Biết rồi, cô cũng phải chăm sóc cho bản thân đấy, duy trì liên lạc nhé, tôi đi trước đây.”
Xe đã phóng đi không còn nhìn thấy nữa rồi mà Tiểu Phàm Phàm vẫn còn quấy khóc, khiến cho em gái thấy thế cũng khóc theo.
Hạ Lam chỉ cảm thấy là tai mình như: muốn nỗ tung ra vì ồn ào: “Đừng có mà khóc nữa, lần sau em Nhuế Nhuế sẽ còn đến chơi nữa, em ấy bây giờ đi về nhà rồi, Phàm Phàm giờ là con muốn làm gì thế hả?”
Tiểu Phàm Phàm sụt sịt nước mũi thòi lòi ra, khóc rất là đau lòng: “Đem em gái con đi đổi đi, con muốn Nhuế Nhuề làm em gái con!”
Trần Mộng Dao không chịu nổi trợn ngược mắt lên: “Con muốn đổi là đổi được à? Con mà có bản lĩnh thì đợi đến khi lớn lên thì lấy con bé về nhà làm vợ cho mẹ, không có bản lĩnh thì chỉ có thể ở đây mà khóc sụt sùi mà thôi.”
Tiểu Phàm Phàm nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Con sau này nhất định sẽ lấy em áy! Như thế thì em ấy có thể chơi với con mỗi ngày rồi!”
Hạ Lam rùng mình một cái: “Cháu thì biết cái gì chứ? Mau đứng dậy đi rửa mặt cho bà, bằng không thì bà sẽ bảo bố cháu về đánh cháu đấy!”
Trong cái nhà này, Tiểu Phàm Phàm chỉ sợ có Kính Thiếu Khanh mà thôi, bởi vì ông bà nội và mẹ thì đều rất chiều chuộng cậu bé, từ trước đến nay không hề động một ngón tay vào người tàng bé, Trần Mộng Dao thì chỉ có miệng lưỡi là ghê gớm, không thể nào hung dữ thật được, Kính Thành Húc thì không thể chịu nổi nhìn thấy trẻ con khóc, chỉ có Kính Thiếu Khanh là dám xuống tay.
Bị dọa, Tiểu Phàm Phàm lật tức ngoan ngoãn, đi cùng với Kính Thành Húc đi rửa mặt.
Ra khỏi nhà họ Kính, Khúc Thanh Ca không đi về nhà ngay, mà đưa Nhuế Nhuế đi lang thang ở ngoài một vòng, trong nhà đang thiếu thứ gì thì cô ấy đều nắm rõ.
Mua xong đồ thì Nhuế Nhuế đòi được bé, hai tay của cô đã xách đầy các thứ, chỉ còn cách dỗ dành nói: “Ngoan nhé, con đi cùng với mẹ một đoạn trước, đợi đến chỗ xe, mẹ đặt các thứ này xuống thì sẽ bế con ngay có được không? Xe đỗ ở dưới tầng hầm để xe của khu mua sắm này, không xa lắm đâu, con nghe lời nhé.”
Nhuế Nhuế nói thế nào cũng không chịu, ngồi bệt xuống đất, bắt đầu khóc