Ôn Ngôn liếc anh một cái: “Đồ ăn của em làm sao? Anh không ăn thì quên đi, em tự mình đi ăn!”
Mục Đình Sâm không lên tiếng, hừ hừ liếc cô một cái.
Đột nhiên nghĩ đến “ánh trăng sáng” của Quý Á Nam, cô vui tươi hỏi: “Mục Đình Sâm, trong lòng anh từng có ánh trăng sáng không? Loại người như anh, sẽ đem một cô giá coi như ánh trăng sáng đề ở trong lòng nhiều năm sao?”
Tim Mục Đình Sâm đối với cô từ trước đến nay không thích nhắc tới tình cảm quá khứ của mình, thuận miệng nói: “Em nói cũng vậy, loại người như anh, tại sao lại có thể có ánh trăng sáng gì? Không ai xứng.”
Không ai xứng?
Ôn Ngôn cô cũng không xứng sao?
Cô nhẹ nhàng đấm anh một cú quyền: “Đúng vậy, một người như anh, mắt cao hơn đầu, ai cũng không với tớianh! Không xứng để anh đặt trong lòng!”
Giọng nnois của cô ít nhiều mang theo chút mùi chua chát, Mục Đình Sâm hết lần này tới lần khác phạm phải tật xấu mà thẳng nam đều mắc phải, không biết là thật sự không nghe ra hay giả vờ không nghe ra: “Đó là tự nhiên.”
Ôn Ngôn không chịu nỏi: “Em cũng không xứng sao? Lúc trước cũng không phải em đuổi theo anh!”
Mục Đình Sâm khẽ nhếch khóe môi: “Không có được mới gọi là ánh trăng sáng, lấy được, đó là cưng chiều đầu tim.”
Không thể không bội phục tài ăn nói của anh, trơn tru được vừa đúng.
Những ngày bận rộn luôn luôn trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt nó đã trôi qua một tuần.
Tiểu Đoàn Tử sẽ đi học vào thứ hai đầu tuần, vẫn còn một kỳ nghỉ hè nữa mới bắt đầu chính thức đi học, đây là đi đăng ký trước để quen với cuộc sống trong trường, chủ yếu cũng thuận tiện học chút gì đó, Tiểu Đoàn Tử ở nhà gây quá rồi, không ai hàng xuống được.
Các vấn đề liên quan đều do Mục Đình Sâm tự mình đi lo liệu, chỉ có một đứa con trai bảo bối như vậy, thật đúng là từ bắt đầu, cho dù chỉ là trường mẫu giáo, cũng phải coi trọng.
Cuối tuần rảnh rỗi, Ôn Ngôn lại nghĩ đến món ăn Quảng Đông tại nhà hàng Quý Á Nam, lần trước sau khi đi ăn, mắy lần không đi, vừa lúc cuối tuần muốn cùng Trần Mộng Dao và Khúc Thanh Ca tụ tập, cô liền gọi điện thoại cho các cô.
Trần Mộng Dao nghe thấy ăn đương nhiên là miệng đầy bằng lòng, lúc gọi cho Khúc Thanh Ca, trong lúc tán gẫu, Ôn