Ôn Ngôn đầu đây hắc tuyến, Đoàn Tử này tự tin thật đúng là cùng thân đều đến…
Thiếu Khanh đến, Ôn Ngôn cũng thở phào nhẹ nhõm, đừng nhìn đối phương nhiều người, động thủ thật đúng là không nhát định.
Hiểu rõ chuyện đã xảy ra, Kính Thiếu Khanh hỏi bác sĩ: “Đứa nhỏ kia không sao chứ?”
Bác sĩ rất chắc chắn nói: “Không có chuyện gì lớn, chính là mũi tương đối yếu ớt, vừa đụng liền dễ chảy máu, đã xử lý qua, cũng đã kiểm tra não bộ khác, vấn đề gì cũng không có.”
Kính Thiếu Khanh cười cười: ‘Vậy không sao rồi, mọi người đi làm việc đi, chuyện của chúng tôi, tự chúng tôi giải quyết.”
Xong, anh nhìn về phía bố của đứa bé đối phương: “Ở bệnh viện nháo sự cũng không tốt, chúng ta đi ra ngoài?”
Bố đứa trẻ thực sự không sợ hãi: “Đi ra ngoài thì đi ra ngoài, đi ra ngoài một nơi rộng rãi, vừa vặn không phải bó tay bó chân, lão tử bây giờ sẽ dạy cho các người làm người như thế nào.
Ngay trước cổng bệnh viện, cách bệnh viện không xa, không chết người được.
Các người đánh con trai tôi, bồi thường chút tiền thì thôi, lão tử cũng đánh các người, bồi thường chút tiền xong việc, vậy liền coi là huề nhau!”
Khóe môi Kính Thiếu Khanh nhéch lên một tia giễu cọt, không lên tiếng, xoay người rời đi trước.
Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao dẫn theo đứa nhỏ cùng giáo viên đi ở sau cùng, giáo viên có chút lo lắng: “Bọn họ nhiều người như vậy, thật sự không có chuyện gì sao?
Phụ huynh này cũng quá không hợp lý, chuyện giữa trẻ con, nhất định phải tăng lên đến trình độ người lớn, không chịu buông tha, đứa nhỏ nhà ai không phải là bảo bối tâm í can?”
Trần Mộng Dao lắm bẩm: “Người nhà này nhìn mặt mũi, không giống đại nhân vật có mặt mũi…”
Ôn Ngôn trong lòng cũng ít nhiều biết, néu thật sự là đại nhân vật có mặt mũi, khi nhìn thấy Kính Thiếu Khanh, liền nhận ra, phạm vi có lớn hay không, không, nhân dĩ quần phân, người trong