Buổi tối Mục Đình Sâm trở về, Ôn Ngôn tức giận trên người anh: “Anh tự quản con trai anh đi, em là không quản được!”
Mục Đình Sâm vẻ mặt khó hiểu: “Tại sao lại làm vậy?
Anh nghe nói sáng nay em đã rời khỏi công ty, đi đâu làm gì?
Tiểu Đoàn Tử lại làm sao vậy?”
Ôn Ngôn đem chuyện xảy ra nói một lần, Mục Đình Sâm không nói gì, cũng không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào.
Anh không tỏ thái độ, Ôn Ngôn càng thêm tức giận: “Ý anh là sao?
Cảm tháy đây coi như không phải sao?
Nó mới bố tuổi, cứ hiếu thắng như vậy, anh thật sự không lo lắng của nó sao?”
Mục Đình Sâm dừng một chút, nói: “Có cái gì phải lo lắng?
Từ nhỏ, bố anh đã nói với anh là dưới khả năng chắc chắn của anh, anh có thể làm điều một cách tùy tiện mà không phải lo lắng quá nhiều.
Đây vốn là một thế giới nhược nhục cường thực, đối với những người không có bản lĩnh còn làm ít việc nhân, lúc đầu thì không nên theo đuổi.
Phóng tầm mắt nhìn đế đô, còn không có người nào anh không chọc nồi.”
Hiện tại nó bố tuổi, có thể đem người ta đánh chảy máu mũi, mười bồ tuổi, nói không chừng liền giết người phóng hỏa, cũng không sợ, dù sao cũng có Mục gia anh chống đỡ, anh vui vẻ là được!”
Mục Đình Sâm nhíu mày: “Trong mắt em, anh giống như tên tội phạm giết người phóng hỏa?”
Ôn Ngôn từ trong mắt anh nhìn thấy bị thương, nhưng cô cũng tức giận, không để ý tới nhiều như vậy, xoay người trực tiếp rời đi.
Mục Đình Sâm không đuổi theo, cô liền tùy tiện đánh một chiếc xe, lang thang dạo chơi trong thành phố.
Gió đêm mùa hè không lạnh, cũng không thể làm giảm bót sự nóng nảy trong đáy lòng người.
Đi ngang qua một con phố dài, cô