Hạ Lam thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Đừng thấy Dao Dao ngày thường luôn vui vẻ, những chuyện này đặt ở trong lòng nó, có thể khó chịu, chúng ta sau này đều kiềm chế một chút, đừng nói bậy.”
Ăn cơm xong, Hạ Lam ôm Nhiễm Nhiễm đi, Kính Thiếu Khanh lúc này mới lên lầu tìm Trần Mộng Dao.
Lúc anh vào phòng, Trần Mộng Dao đang nằm sắp trên giường ngắn người, nước mắt lặng yên không một tiếng động thắm ướt dwois thân gồi gói đầu.
Anh tiến lên cần thận vén mái tóc lộn xộn lên mặt cô, ôn nhu nói: “Sao vậy?
Sao đột nhiên lại nồi giận lớn như vậy?
Nếu trong lòng em có gì đè nén, nói với anh, đừng một mình buồn bực.
Anh biết, em không đơn thuần là vì Phàm Phàm ghét bỏ Nhiễm Nhiễm mới tức giận.”
Trần Mộng Dao hít mũi một cái: “Em cũng không biết vì sao, chính là đột nhiên nhịn không được… Mỗi lần Phàm Phàm ghét bỏ Nhiễm Nhiễm, trong lòng em đều đặc biệt khó chịu, Nhiễm Nhiễm đã đủ đáng thương rồi, vì sao ngay cả anh trai ruột của mình cũng phải ghét bỏ nó?
Đúng vậy, mọi người có thể là Phàm Phàm, không hiểu chuyện, nhưng em cũng không muốn loại ghét bỏ này theo tuổi thơ của Nhiễm Nhiễm.
Anh xem lúc Nhiễm Nhiễm bú sữa căn bản giống như một đứa trẻ bình thường, đến bây giờ em cũng không thể tin được nó có khuyết điểm…”
Đây làm sao không phải là đau đớn trong lòng Kính Thiếu Khanh?
Anh chỉ là không có biểu lộ quá nhiều mà thôi.
Anh giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Trần Mộng Dao: “Được rồi, tiểu tử thối kia anh sẽ dạy dỗ thật tốt, bị con trai mình làm tức giận khóc, em có thể có chút tiền đồ hay không?”
Trần Mộng Dao đột nhiên xoay người ngồi dậy, ngón tay ngọc túm lấy vạt áo Kính Thiếu Khanh, tuy là còn đầy nước mắt, nhưng cũng mơ hồ có ý mê hoặc: “Đêm nay chạy không thoát a?
Lúc mắt hứng, phải làm chút chuyện vui mừng…”
Kính Thiếu Khanh ánh mắt hơi trầm xuống: “Khi nào em cũng không quên cái này, thoạt nhìn em so với anh… chỉ có hơn chứ không kém, thực sự