Trong giờ phút quan trọng này, loại chuyện này nói ra chỉ sẽ đem sóng gió đổ lên đầu Mục Đình Sâm, có phải Mục Đình Sâm làm hay không vẫn chưa thể chắc chắn…
Chuyện lần nữa trở nên phức tạp, Ôn Ngôn bắt đắc dĩ nói: “Tôi và Quý Á Nam không phải đang hẹn hò, chỉ là giữa bạn học cũ gặp mặt mà thôi, đó chỉ là một hiểu lầm, tôi đã nói rõ cùng chồng tôi rồi, Quý Á Nam bị bắt cóc các vị hẳn nên bận tâm làm sao cứu người trở lại, chạy đến nơi này.
làm ầm có ích lợi gì? Thời gian càng trì hoãn, anh ấy càng nguy hiểm, các người không biết sao?”
Bố mẹ Quý Á Nam cũng không lên tiếng, bọn họ “bệnh cấp loạn đầu y(*)”, đã đường cùng, bất kể là có phải Mục Đình Sâm làm hay không, bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể cho là Mục Đình Sâm làm, như vậy ít nhất cầu xin Mục Đình Sâm thu tay lại, Quý Á Nam còn có đường sống.
(*) cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.
Mục Đình Sâm một mực không nói đột nhiên mở miệng: “Các người tìm sai người rồi, chuyện tôi đánh cậu ta tôi thừa nhận, nhưng chuyện bắt cóc, không liên quan tới tôi.
Các người có thời gian dây dưa cùng tôi ở chỗ này, không bằng suy nghĩ làm sao cứu người, theo tôi biết, vụ án như vậy, có rất ít người bị bắt cóc còn có thể sống trở về nhà, nếu như không có chuyện khác, các người có thể đi.”
Nghe được Mục Đình Sâm nói như vậy, bố mẹ của Quý Á Nam trố mắt nhìn nhau.
Khúc Thanh Ca có chút mờ mịt: “Tôi không có? Xảy ra chuyện gì vậy? Sao hỏi chuyện này? Tôi nghi ngờ anh cả không sai, nhưng trước khi chưa chắc chắn, nói chuyện này ra ngoài, không phải là bắt đầu nghi ngờ anh ấy sao?
Nhất là bố mẹ A Nam, sau này biết, nhất định sẽ cho là chính anh cả làm, tôi dĩ nhiên sẽ không nói.”
Từ giọng nói, Khúc Thanh Ca không có nói dối, Ôn Ngôn lâm vào mê mang: “Không phải cô sao… Vậy là ai2 Người biết chuyện đó cũng chỉ có máy người chúng ta, tôi cảm thấy Quý Á Nam chắc sẽ không đem loại chuyện này nói cho bố mẹ anh ấy.
Sáng nay, bố mẹ anh ấy đến công ty tìm Mục Đình Sâm gây chuyện, nhìn dáng dấp đã cho là Mục Đình Sâm làm, bây giờ trên dưới công ty cũng đang bàn tán chuyện này.”
Khúc Thanh Ca cũng nghĩ không thông là chỗ nào có vấn đề: “Tôi thật sự không có nói cho bố mẹ A Nam, Ôn Ngôn cô phải tin tưởng tôi! Lúc đang nghỉ ngờ anh cả, tôi chỉ gọi cho một mình cô, A Nam bị bắt cóc tôi rất lo, nhưng cũng không biết nặng nhẹ, loại chuyện này không phải chuyện đùa, nếu như hiểu