Đúng vậy, hơn mười năm rồi, cô đủ biết liệu Mục Đình Sâm có bạo hành cô hay không.
An ủi Tiểu Đoàn Tử xong, cô mới lên lầu tìm Mục Đình Sâm.
Cánh cửa phòng làm việc đóng chặt, giống như bức tường đá kín không kẽ hở, ngăn cản họ, khiến người ta cảm thấy bức bối.
Lòng nặng trĩu, cô mở cửa bước vào, mùi thuốc lá bên trong bốc lên nông nặc khiên cô ho sặc sụa.
Nghe thấy giọng của cô, Mục Đình Sâm bình tĩnh bóp tắt điều thuốc trên tay đi: “Em đến đây làm gì? Anh muốn ở một mình.”
Ôn Ngôn cố gắng thích nghi với mùi khói, không ho nữa: “Xin lỗi… em thừa nhận em đã nghi ngờ anh, em chỉ muốn thành thật với anh thôi, em hy vọng anh không làm như vậy, em tin anh hơn là nghi ngờ nữa.
Đừng như thế nữa…
anh làm Tiểu Đoàn Tử sợ rồi… “
Sự khó chịu thoáng qua trong mắt Mục Đình Sâm: “Chết tiệt… em nghĩ anh muốn như vậy sao? Nếu người Quý gia lại kiếm chuyện, anh sẽ không khách sáo nữa đâu! Nếu Quý Á Nam không thể quay về, vậy thì bố mẹ ngu ngốc của cậu ta sẽ được chôn cùng cậu ta! Dù sao ngay cả khi anh không làm như vậy, họ cũng sẽ nghĩ anh đã làm như vậy!”
Ôn Ngôn đang chuẩn bị nói chuyện thì điện thoại vang lên, cô nhìn Mục Đình Sâm, không bước đi mà trả lời điện thoại trước mặt anh.
Tất nhiên là Khúc Thanh Ca, vẫn là vì Quý Á Nam.
*Ôn Ngôn! Những kẻ bắt cóc gửi tin tức đến! Họ… họ… đã gửi một bưu kiện cho bố mẹ A Nam, bên trong… là ngón út của A Nam!”
Nói đến câu cuối, Khúc Thanh Ca đã khóc không thành tiếng, ít nhất những gì được biết là ngay cả khi Quý Á Nam chưa chết thì ngón út cũng không còn nữa, đó như: một lời cảnh cáo đẫm máu, một hồi chuông cảnh tỉnh trước cái chết.
Ôn Ngôn buộc phải bình tĩnh, hỏi: “Còn gì nữa không?
Những kẻ bắt cóc có nói gì nữa không?”
Khúc Thanh Ca nghẹn ngào trả lời: “Những kẻ bắt cóc để lại một mảnh giấy nhắn trong gói hàng, họ nói đây là hình phạt dành cho bố mẹ A Nam,