Ôn Ngôn đưa tay vén tóc vành tai: “Mình có thể làm gì?
Mình có thể nói gì? Cậu thấy thái độ của Mục Đình Sâm rồi đó, anh ấy không quan tâm, dù dư luận đổ lên đầu anh ấy, thái độ của anh ấy vẫn vậy.
Mình chỉ có thể hy vọng vụ bắt cóc Quý Á Nam thực sự không liên quan gì đến anh ây.”
Nếu thật sự là Mục Đình Sâm làm, vậy thì cô chính là thủ phạm giết Quý Á Nam, đúng như những gì trên mạng nói, lẽ ra đêm hôm đó cô không nên đến gặp Quý Á Nam.
.
Đọc truyện hay, truy cập ngay == TRUMtr uyen.
O R G ==
Trần Mộng Dao mở to mát: “Tiểu Ngôn… chẳng lẽ cậu thực sự cảm thấy là Mục Đình Sâm đã làm sao? Sao cậu lại nghĩ vậy chứ?”
Đầu óc Ôn Ngôn có chút lộn xộn nên trông như không nói nên lời: “Từ thái độ của anh ấy, mình nghĩ anh ấy không làm vậy, mình cũng hy vọng không phải là anh ấy, mình không nghĩ gì nhiều… mình hy vọng việc Quý Á Nam bị bắt cóc sau sự việc đó chỉ là một sự trùng hợp.
ngẫu nhiên…
tất cả những chuyện này không liên quan gì đến Mục Đình Sâm… giờ mình chỉ mong Quý Á Nam sẽ ổn.”
Trần Mộng Dao nghe những lời này của cô, ngay cả người không hay chú tâm đến mọi thứ nhất như cô ấy cũng phải nghi ngờ: “Tiểu Ngôn, mình cảm thấy bây giờ cậu giống như một con rối điên vậy… cậu có nghi ngờ đúng không?
Nhưng cậu lại vướng víu rằng mình không nên nghi ngờ anh ấy phải không? Không sao đâu, hiện tại bọn họ đang nói chuyện phiếm trên lầu, không chừng Kính Thiếu Khanh sẽ biết hết tất cả thì sao? Mình về giúp cậu hỏi Kính Thiếu Khanh, cạy miệng của anh ấy, tất nhiên tốt nhất là không phải Mục Đình Sâm làm.”
Ôn Ngôn lắc đâu: “Bỏ đi, đừng hỏi, kẻo lại thêm rắc rôi, cứ xem tình hình trước đã.”
Ban đêm, Ôn Ngôn mơ thấy cái chết thương tâm của Quý Á Nam.
Cả đêm cô không ngủ lại được nữa.
Mặc dù Mục Đình Sâm bị ảnh hưởng bởi sự cố này, nhưng mỗi ngày anh vẫn đến công ty.
Rất nhanh, kết quả nhận dạng được đưa ra.
Ngón tay đứt lìa của Quý Á Nam là bị chặt đứt sau khi chết! Đúng, Quý Á Nam đã chết rồi! Khi nghe tin, đầu óc Ôn Ngôn trỏ nên trồng rồng.
Cô không thể tin được, nếu những kẻ bắt cóc