Bộ dạng anh ôn nhu như vậy, làm Ôn Ngôn nghĩ đến trái lại, có một ngày, Mục Đình Sâm sẽ giết cô không? Giống thủ đoạn hung ác như đối với người khác…
Cô quỷ thần xui khiến hỏi: “Nếu em thật sự làm chuyện anh nhất định không thể tha thứ, anh có muốn em chết không?”
Mục Đình Sâm nao nao, lập tức đáp: “Sẽ không, không thể chịu đựng vậy thì không chịu thôi, từ biệt là được, làm gì nhất định phải anh sống tôi chết? Em ngủ thêm một chút đi, anh đi tắm đây.”
Từ biệt là được…
Nếu quả như thật đến lúc đó, anh có thể làm được hai chữ từ biệt đó sao?
Nghe tiếng nước trong ào ào phòng tắm, Ôn Ngôn nằm ở trên giường, giơ tay lên, môi tả lại vét cát lộn xộn của Quý Á Nam, chữ Mục trước khi chết viết ra cũng có chút khó khăn, cho nên cũng chỉ lưu lại từ “Hòa” sao?
Thi thể Quý Á Nam chậm chạp không hạ lạc, người Quý gia đã đợi không được, trước một tháng khi vụ án phát sinh, tuyên bố cử hành tang lễ.
Ôn Ngôn biết được tin tức từ chỗ Khúc Thanh Ca, Mục Đình Sâm bởi vì chuyện của công ty loay hoay không rảnh bận tâm chuyện khác, cô muốn đến tang lễ, lại sợ ảnh hưởng không tốt, dù sao đối với chuyện này, cô và Mục Đình Sâm, ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Buổi tối một ngày trước tang lễ, Kha Trăn gửi tin nhắn cho cô: “Tang lễ của Á Nam này mai, cô sẽ không đến đúng không?”
Ôn Ngôn còn đang do dự, liền trả lời: “Tôi không biết, còn chưa nghĩ ra, anh biết, có lẽ tôi không tiện đi lắm…”
Kha Trăn không hiểu sao trả lời lại 3 chữ: “Vậy thì tốt.”
Ôn Ngôn có chút không hiểu, hỏi: “Có ý gì? Hình như anh rất không muốn tôi đi, là sợ mẹ Quý Á Nam lại làm gì tôi sao? Nói thật, tôi không sợ, tôi chỉ muốn mình không thẹn với lương tâm.”
Kha Trăn giải thích nói: “Cũng không phải thế, bà ấy sẽ không như vậy với cô nữa, chỉ là tôi lo lắng cô đi ảnh hưởng không tốt,