Trần Mộng Dao đang ngủ say ở một bên bị đánh thức, cô mơ mơ màng màng hỏi: “Tiểu Ngôn có tin tức sao… Em với anh cùng đi!”
Kính Thiếu Khanh nhìn mí mắt cô cũng không chống đỡ được, thuận tay giúp cô che chăn: “Không sao, em ngủ đi, anh đi là được, anh đi xem bên Đình Sâm, em ngủ thật ngon, còn phải trông các con, chuyện Ôn Ngôn em đừng lo lăng.”
Cúp điện thoại, Kính Thiếu Khanh chạy tới tòa nhà tập đoàn Mục thị, lái xe một lát, người cũng hoàn toàn tỉnh táo: “Đình Sâm, Quý Á Nam thật sự chưa chết?”
Mục Đình Sâm đưa bông tai cho anh: “Hôm nay có người nặc danh gửi tới, là bông tai Ôn Ngôn đeo lúc mắt tích, bông tai này là tôi mua cho cô ấy, lúc mua ở trên khẳng định không có chữ Hán, mà bây giờ sau khi gửi về, phía trên có thêm chữ “Nam”.
Đồng thời cùng lúc gửi tới còn có một tờ giấy, tôi mang cho cậu xem.”
Kính Thiếu Khanh tiếp nhận bông tai cẩn thận dùng kính lúp xem xét một lát, xác nhận đó chính là chữ “Nam, lại nhìn chữ, anh rốt cục tin: “Quý Á Nam người này… không phải từ mới bắt đầu cậu ta liền có chủ ý chứ? Vì mang Ôn Ngôn đi, cậu ta không tiếc buông tha tất cả chết giả, cậu ta điên rồi sao? Quý gia chỉ có một đứa con trai như cậu ta, về sau không thể quang minh chính đại kính hiếu cùng tiếp quản sản nghiệp Quý gia, rốt cuộc trong đầu cậu ta đang suy nghĩ cái gì vậy? Cậu ta muốn đem Ôn Ngôn giấu nghiêm ngặt, vậy nhất định không có khả năng ở lại Đề Đô, thậm chí ngay cả trong nước cũng không dám ngây người, quá điên cuồng.”
So với tuyệt vọng bặt vô âm tín trước đó, hiện tại biểu hiện Mục Đình Sâm buông lỏng không ít: “Bất kể là vì sao, khẳng định Quý Á Nam sẽ không làm tổn thương Ôn Ngôn, vậy có nghĩa là Ôn Ngôn còn sống, còn rất tốt, chúng ta chỉ cần tìm được cô ấy là được rồi.
Điều này đã tốt hơn nhiều so với kết quả tôi mong đợi.
Từ giờ trở đi, chú ý nhiều hơn đến các sân bay lớn, dù sao chỉ cần có thể đi đường, đều phải nhìn chằm chằm, tôi không tin cậu ta có thể cắm cánh từ dưới