Tôi Không Thể Không Có Em Quý Á Nam thản nhiên “ừ” một tiếng.
Ôn Ngôn lại chắn động về thể xác và tinh thần, cô luôn cảm thấy lời này của Kha Trăn là đối với cô, sao Mục Đình Sâm lại nghĩ đến việc canh chừng vào các sân bay và tất cả lối vào?
Nếu chỉ đơn giản là nghĩ rằng cô chỉ là bị bắt cóc, những kẻ bắt cóc hoặc là muốn tiền, hoặc là muốn mạng của cô, chắc chắn sẽ không đưa cô đi bộ đường dài ra nước ngoài hoặc các thành phố quá xa khác!
Lúc này cô mới kịp phản ứng được vì sao Quý Á Nam và Kha Trăn cái gì không đúng, nhất định là Kha Trăn giúp cô đưa bông tai cho Mục Đình Sâm tiết lộ cái gì…
Khi cô muốn mở cửa sổ xe ra nhìn vẻ mặt Kha Trăn, Quý Á Nam đột nhiên đưa tay đóng cửa sổ xe của cô lại: “Hơi nóng, bật điều hòa đi.”
Cô cúi người lạnh lùng nói: “Tránh xa tôi ra! Hiện tại tôi nhìn thấy anh cả người đều không thoải mái!”
Thân thể Quý Á Nam cứng đò, lại rất nhanh khôi phục bình thường.
Ôn Ngôn hiện tại đối với anh ta biểu lộ ra chán ghét là không thể tránh khỏi, tuy rằng điều này rất đau đớn với anh ta, nhưng anh ta tin đây chỉ là tạm thời, chờ rời khỏi nơi này, anh ta sẽ đối xử tốt gấp đôi với cô, anh ta tin lâu ngày sinh tình, cũng tin anh ta chấp nhất không sai.
Chờ đến khi lái xe đến thành phó, Ôn Ngôn mới phát hiện, kỳ thật cô vẫn luôn ở đề đô, chỉ là vị trí biệt thự tương đối vắng vẻ mà thôi.
Càng như vậy, cô càng cảm thấy bi ai, rõ ràng người ngày nhớ đêm mong ở ngay dưới mí mắt, lại không thể gặp mặt.
Cửa sổ xe của Quý Á Nam trải qua xử lý đặc thù, từ bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật bên ngoài, nhưng từ bên ngoài, lại không nhìn thấy bên trong.
Thậm chí trên đường còn đi ngang qua tòa nhà tập đoàn Mục thị, không biết là chỉ có một con đường phải đi qua hay là Quý Á Nam cố ý mà thôi, trong vài giây ngắn ngủi khi xe đi ngang qua tòa nhà tập đoàn Mục thị, hô hấp của cô