Nụ cười của cô phảng phát có loại sức cuốn hút, làm Mục Tỉnh Ngôn cũng không tự chủ nâng khóe môi nên: “Đó là em, anh mới không thật sự ghét bỏ, đổi thành người khác, anh sẽ để cho người đó ngậm miệng luôn.
Đi thôi.”
Về tới Mục trạch, Kính Tiêu Nhiễm liền lái xe rời đi.
Mục Tinh Ngôn đứng ở cửa nhìn cô lái xe đi xa, mới quay người trở lại trong phòng.
Một màn này bị người trên tầng nhìn thấy rõ ràng…
*Di An, cô ấy ăn cơm chưa?”
Cậu hỏi bảo mẫu trong nhà.
Di An vẻ mặt khó xử nhìn lên trên lầu: “Không có… An Nhiên tiểu thư nói không dễ chịu, không muốn ăn, cho tới trưa liền uống một chén canh nhỏ, cũng chưa uống xong.
Tôi nhìn khí sắc cô ấy rất cỏi, có phải là có bệnh gì không?
Tiểu thiếu gia cậu vẫn nên mang cô ấy đến bệnh viện xem thế nào đi.”.
truyện teen hay
Mục Tinh Ngôn không nói chuyện, An Nhiên có bệnh gì đương nhiên cậu biết rõ, không phải tùy tiện đi bệnh viện liền có thể giải quyét.
Cậu cất bước lên lầu đến cửa phòng An Nhiên, đưa tay nhẹ gõ, cách cửa phòng hỏi: “Có muốn ăn chút gì hay không? Nếu như thực sự khó chịu, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Bên trong truyền đến một giọng nữ mảnh mai: “Em không sao… khụ khụ khụ… không cần đi bệnh viện, chỉ là một mình… khụ khụ khụ… quá nhàm chán, anh có thể đi vào trò chuyện với em không?”
Cậu do dự hai giây, đẩy cửa đi vào, ngồi ở trên ghế cách giường xa nhất: “Nói cái gì?”
Trên giường lớn, người con gái kiều mị sắc mặt tái nhợt như tờ giấy dựa vào đầu giường ngồi, con ngươi óng ánh ngước nhìn cậu: “Trước kia em cho là anh không thích nói chuyện, mới vừa tới nhà, là em gái của anh sao? Hai người trò chuyện thật vui vẻ mà, trước kia em chưa từng thấy anh như thế.”
Không có quá nhiều lời nói, Mục Tinh Ngôn chỉ là đáp: “Ừ, là em gái tôi.”
Tích cách cậu im miệng không nói dạng này, người bình thường thật đúng là không có cách nào trò chuyện tiếp, An Nhiên đưa tay sửa sang tóc bên tai có chút xóc xéch, vừa cười vừa nói: “Thật tốt, không giống em, trong nhà chỉ có một mình em, từ nhỏ đến lớn đều rất cô đơn.
Sao em