An Nhiên hướng về phía đám người mỉm cười: “Về sau xin chiếu cố nhiều hơn.”
Diệp Tâm Nhuế cũng không thích bộ dáng này, khinh thường nhai kẹo cao su, thuận tiện còn thổi một cái bong bóng lớn: “Cô tới được đây đều dựa vào bản lĩnh, sao có thể dựa vào người khác chiếu có? Hiện tại chúng ta phải họp, người không có phận sự mời đi ra ngoài.”
An Nhiên cảm nhận được địch ý đến từ Diệp Tâm Nhué, cố nén xấu hồ quay người đi ra.
Khúc Thanh Ca đưa tay chọc chọc gáy của con gái: “Con làm gì thế? Đó là bạn học của anh con, đừng có không lịch sự như thế.”
Diệp Tâm Nhuế xem thường: “Vốn chính là thế mà, chúng ta mở cuộc họp gia đình, cô ta ở đây làm gì.”
Trần Mộng Dao mừng thầm trong lòng, còn không có đến phiên cô biểu đạt không vui, Diệp Tâm Nhué liền giúp cô thuận miệng, cô là càng xem cô gái này càng cảm thấy thích, hiềm khích nhiều năm trước với Diệp Quân Tước cũng tan thành mây khói: “Nhuế Nhuê, buổi tối đến nhà dì ăn cơm đi?”
Diệp Tâm Nhuế giơ cái ký hiện OK: “Được, ăn cơm xong con và Nhiễm Nhiễm đi dạo phó, gần đây bị bố con nhốt trong nhà cháu sắp buồn bực đến phát điên rồi.”
Diệp Quân Tước nghe được: “Nếu con nghe lời còn phải nhốt con sao? Được rồi, nói chuyện chính sự đi.”
Cửa ban đóng lại ròng rã ba giờ, An Nhiên ở ngoài đời ba giờ.
Trong nội tâm cô ta có rất nhiều ủy khuất và không vui, thế nhưng chỉ có thể chịu đựng như thề.
Người không phòng làm việc, không ai là người cô ta có thể chọc vào, chuyện duy nhất cô ta phải làm, chính là nắm được Mục Tinh Ngôn, hung hăng đánh mặt tất cả mọi người!
Mãi mới chờ đến lúc đến lúc cửa lần nữa mở ra, người đầu tiên ra lại là Mục Tinh Ngôn và Diệp Tâm Nhué, Diệp Tâm Nhuế còn thân mật kéo cánh tay Mục Tỉnh Ngôn.
An Nhiên cảm thấy một màn này vô cùng chướng mắt, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Diệp Tâm Nhuế liền nhắc nhở: “Chúng ta sắp đi ra ngoài ăn cơm, không phải hôm nay cô bắt đầu công việc ở đây sao? Vậy liền đi đến nhà ăn nhân viên đi, đồ ăn ở đó rất tốt.”
An Nhiên ra vẻ ủy khuất nhìn về phía Mục Tinh Ngôn, Mục Tinh Ngôn nhíu nhíu mày, nói: “Đi đi, sớm muộn cũng phải quen.”
An Nhiên đương nhiên không muốn bị xa