Vì công việc, cậu hơi cáu kỉnh: “Cô ấy không hoàn toàn nói đùa, tôi có hôn thê, nhưng không phải cô ấy mà thôi.
Cô nên làm gì thì làm đó đi, tôi còn có việc phải làm.”
Sự phấn khích vừa rồi tan biến trong tích tắc, An Nhiên như thể đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, vào ngày hè nóng nực lại cảm tháy lạnh buốt hơn gấp nhiều lần.
Cô ta ở chung một mái nhà với cậu đã nửa năm, vậy mà lại không biết cậu đã có vị hôn thê!
Cậu nói Kính Tiểu Nhiễm là em gái của cậu, và Diệp Tâm Nhuế cũng không phải là vị hôn thê của cậu, vậy thì rốt cuộc ai mới là vị hôn thê của cậu?
Với sự nghỉ ngờ, cô ta không cam lòng rời khỏi văn phòng, cô ta biết Mục Tỉnh Ngôn không thích bị quấy rầy khi đang làm việc, vừa rồi cô ta cũng được tính là hơi “vượt giới hạn” một chút rồi.
Cô ta không được khơi dậy sự chán ghét của cậu, cậu là cây cỏ cứu mạng duy nhất của cô ta!
Vì cả hai cùng sống trong Mục trạch nên buổi tối khi tan làm, họ đương nhiên cũng quay về cùng nhau.
Mỗi lần như vậy, An Nhiên đều rất vui, vì được hưởng sự đối xử từ chủ nhân như cậu, cũng không ai ngăn cản cô ta ngồi cạnh cậu, cô ta thích khoảng thời gian chỉ có hai người bọn họ.
Trên đường về, cô ta muốn tiếp tục hỏi thăm về vị hôn thê của cậu, nhưng thấy cậu quá mệt mỏi, từ khi lên xe đã nhắm mắt tĩnh dưỡng nên cô ta cũng không nói nên lời.
Trở lại Mục trạch, Mục Tinh Ngôn đi thẳng trở về phòng, dì bảo mẫu cầm thuốc đến cho An Nhiên: “An Nhiên tiểu thư, đã đến giờ uống thuốc rồi, trong ngày cô có uống thuốc đúng giờ không? Đừng quên đó.”
An Nhiên cười, thân mật nói: “Con biết rồi, cảm ơn dì An đã lo lắng cho con.”
Uống thuôc xong, An Nhiên kéo dì An đi đến phòng của mình: “Dì An, họ của chúng ta đều là An, đây là duyên số đấy, ngay từ lần đầu nhìn thấy dì, con đã cảm thấy dì rất tốt bụng.”
Dì An cũng có một cô con gái lớn trong nhà, vì vậy bà thích An Nhiên đến độ không chịu